Cô gái loài khỉ
Như bao đứa trẻ cấp 1, vẽ là thứ thể hiện rõ sở thích, cảm xúc, cái tôi của mình. Tôi cũng chẳng ngoại lệ, những bức tranh vẽ tuyệt đẹp nhưng chưa bao giờ được tô màu, những hình ảnh méo mó khi vẽ con người. Đó là những vết rợn trong bức tranh của tôi
Và đó cũng chính là vết bẩn trong cuộc sống của tôi.
Tôi không muốn đỗ lỗi việc mình vẽ người tệ cho người khác, nhưng quả thật vậy tôi chưa bao giờ nhìn vào mặt ai đó quá năm giây. Vì thế tôi không nhớ nổi mặt của một ai, khuôn mặt đáng thương của bản thân cũng không thèm nhìn.
Một phần nữa là tôi không có mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh nhờ khả năng giao tiếp thua cả loài khỉ của mình. Khi đứng trước một câu hỏi hoặc lời kêu của ai đó tôi chỉ “eh”,”huh”. Hmm đó có lẽ cũng là lý do bọn nhóc trong xóm gọi tôi là “Lan đầu khỉ”. Bị gọi như thế cũng không tệ bằng việc bị gia đình kì thị, đặc biệt là người mẹ của tôi.
“Mày nhìn tao cái gì? Muốn nói gì thì mở mồm ra.” câu nói đối với tôi như là một lời chào mừng con đã về. Nó cũng là minh chứng cho việc mẹ còn nhớ đến tôi, tôi yêu mẹ tôi biết nhường nào.
Căng thẳng, toát mồ hôi, nói lấp, đó là những thứ sẽ ập tới khi tôi giao tiếp với đồng loại. Tôi cũng cố gắn giao tiếp lắm chứ nhưng mà ai lại kiên nhẫn nghe một đứa nói một câu mất ba phút cơ chứ.
Nhưng có lẽ vì bị bí bách về tâm trí nên tôi đã xả hết nó vào văn chương. Bảo là văn chương thế thôi nhưng thật chất là môn ngữ văn trên trường và cả môn mỹ thuật nữa. Tôi như một bóng ma trên lớp và chỉ trở thành ngôi sao khi cô đọc điểm môn ngữ văn trước lớp.
Đùa chứ tôi chả ham hố gì cái việc đọc điểm công khai thế này. “Oài con nhỏ đó mà 9.75 văn á?”,”Đối với đứa câm như nó cũng không tệ”, hay là “Nó được mỗi cái đó toán ngu chết mẹ.”. Hahah đúng là chả phản kháng được gì vì tất cả đều chính xác về bản thân tôi.
Tháng 6 đã tới.
Tới mùa thi vào cấp ba, tôi chả mơ cao gì trường chuyên nên đã chọn thi vào trường hạng soàn của tỉnh.
Thi ba môn là toán, ngữ văn và anh văn. Tôi tự tin với khả năng văn chương của mình, với môn văn với toán nhân hệ số hai. Vì vây việc đậu vào trường THPT 567 đơn giản.
Nổ vậy chứ tôi chỉ vào lớp cơ bản, 10CB7 lớp cuối cùng của khối mười.
Khai giảng năm nay sẽ là một chương mới cho cuộc đời học sinh của mình.
Sẽ chẳng còn tiếng cười chê.
Tôi sẽ quyết tâm thay đổi, không còn hình hài loài khỉ nữa.
◊
Ngày ấm giữa mùa thu
Cũng đã một tháng kể từ khi nhập học, bạn bè cùng lớp vẫn chưa nói chuyện được câu nào. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫn khi không được ai bắt chuyện, đành phải tự thân vậy.
Tôi để ý khá kĩ tụi ngồi bàn bốn cách hai bàn so với tôi, ba đứa có vẻ mới bắt đầu làm thân. Chẳng còn cơ hội nào tuyệt vời hơn như thế cả, tôi lấy hết dũng khí để bắt chuyện.
“Chào… mấy bà, tiết toán vừa rồi….. căng quá nhỉ ?” – nghe như mấy nhân vật trong film hài nói vậy
“haizz chả hiểu nổi ông ta cho bài khó rồi còn chì chiết người khác.”-cô gái tóc vàng trả lời, hình như cô ta tên là Liên thì phải.
“Liên nặng lời quá đấy, chắc tại vừa mới ăn con 1 to đùng ấy mà.”-người vừa khịa Liên tên là Vân, trong khá mủm mỉm.
“Con nhỏ này muốn kiếm chuyện à”
Ăn nói sổ sàng quá đấy có thật là mới làm quen không vậy.
“Mà bạn tên là Lan à, sao cso chuyện gì không chắc đâu lại đây nói phím nhỉ”- dáng vẻ thanh lịch, khuôn mặt xinh xắn với tóc màu xanh lục là Tuyên, cô ấy có vẻ là trưởng nhóm
“a…uhm..”
Chết bị hỏi chúng tim đen làm tôi kêu lên như đứa ngốc vậy, không được để bọn nó biết mình là khỉ.
“……….”
“Mình.. muốn tham…gia… hội..củ.”
“Này nói nhanh lên coi”-Liên phàn nàn
“Muốn tham gia, được thôi không vấn đề, nhưng phải có test đấy”
Mặt tôi tỏ vẻ khó hiểu.
“Test độ thú vị của cô bạn đây.”
“Ah Ah vậy mình đi Karaoke đi”-Vân xen ngang
“Hmm cũng được vậy chiều mai tan học tụi mình xuất phát”
Tôi gật đầu lia lịa đồng ý, vừa lúc đấy thì chuông vô tiết vang lên. Hôm nay mình đã có cuộc hẹn đầu tiên. Thành quả luyện nói hai tháng hè cũng có kết quả, mặc dù vẫn nói chuyện hơi tệ.
Ah quên mất, mình có biết hát đâu.
Ngày ấm giữa mùa thu
Cũng đã một tháng kể từ khi nhập học, bạn bè cùng lớp vẫn chưa nói chuyện được câu nào. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫn khi không được ai bắt chuyện, đành phải tự thân vậy.
Tôi để ý khá kĩ tụi ngồi bàn bốn cách hai bàn so với tôi, ba đứa có vẻ mới bắt đầu làm thân. Chẳng còn cơ hội nào tuyệt vời hơn như thế cả, tôi lấy hết dũng khí để bắt chuyện.
“Chào… mấy bà, tiết toán vừa rồi….. căng quá nhỉ ?” – nghe như mấy nhân vật trong film hài nói vậy
“haizz chả hiểu nổi ông ta cho bài khó rồi còn chì chiết người khác.”-cô gái tóc vàng trả lời, hình như cô ta tên là Liên thì phải.
“Liên nặng lời quá đấy, chắc tại vừa mới ăn con 1 to đùng ấy mà.”-người vừa khịa Liên tên là Vân, trong khá mủm mỉm.
“Con nhỏ này muốn kiếm chuyện à”
Ăn nói sổ sàng quá đấy có thật là mới làm quen không vậy.
“Mà bạn tên là Lan à, sao cso chuyện gì không chắc đâu lại đây nói phím nhỉ”- dáng vẻ thanh lịch, khuôn mặt xinh xắn với tóc màu xanh lục là Tuyên, cô ấy có vẻ là trưởng nhóm
“a…uhm..”
Chết bị hỏi chúng tim đen làm tôi kêu lên như đứa ngốc vậy, không được để bọn nó biết mình là khỉ.
“……….”
“Mình.. muốn tham…gia… hội..củ.”
“Này nói nhanh lên coi”-Liên phàn nàn
“Muốn tham gia, được thôi không vấn đề, nhưng phải có test đấy”
Mặt tôi tỏ vẻ khó hiểu.
“Test độ thú vị của cô bạn đây.”
“Ah Ah vậy mình đi Karaoke đi”-Vân xen ngang
“Hmm cũng được vậy chiều mai tan học tụi mình xuất phát”
Tôi gật đầu lia lịa đồng ý, vừa lúc đấy thì chuông vô tiết vang lên. Hôm nay mình đã có cuộc hẹn đầu tiên. Thành quả luyện nói hai tháng hè cũng có kết quả, mặc dù vẫn nói chuyện hơi tệ.
Ah quên mất, mình có biết hát đâu.
Nay trởi nắng đẹp, không khí không quá khô, rất thích hợp để đi dạo hoặc chơi thể thao. Nhưng nay là ngày hẹn đi karaoke, tiếc quá đi.
Tan học xong tôi chạy ngay ra cổng trường để tập hợp với mọi người.
Thật là đừng như vậy chứ, tôi là người đến sớm nhất. Haizz, điều buồn cười là tôi không xin Zalo của bọn Tuyên. Khung cảnh như thu vào trong tầm mắt, những chiếc lá rơi ngẫu hứng. ngồi đợi đây cũng không khó chịu như tôi nghĩ.
Chỉ có điểu làm tôi băn khoăn, đó là chàng trai tóc đen đang đứng quét là cây trước trường. Tôi cứ nghĩ chỉ còn mình ở lại thôi chứ, vì cũng đã một tiếng rưỡi kể từ khi tan học. Có lẽ mãi nhìn cậu ta nên mình không nhận ra là bọn kia chắc quên mất mình rồi.
Thôi kệ cũng không phải lần đầu.
Eh.. hình như cậu ta đang tiến lại thì phải. Này tôi không phải người bị cho leo cây đâu nhé, đừng lại đây thương hại.
“Chào”
“…..”
“Ngồi đây cũng lâu rồi, đang đợi gia đình đón à”
Này chủ ngữ, vị ngữ đâu rồi, nói năng thua cả tôi luôn ấy chứ.
“Không… gì”
“Lớp 10CB7 đúng không, nhớ là ngồi sau tôi.”
“Ông mún …dì” -wow nhớ mình luôn á.
“Bị tụi con gái trong lớp bỏ quên à.”
Huh hắn ta nghe lén được cuộc trò truyện, xấu hổ quá đi mất. Nên bỏ đi luôn hay không. Như vậy có mất lịch sự quá, nhưng cũng tại hắn ta nói chuyện chả tinh ý gì hết.
“Sao muốn đây chở về không ?”
Không hiểu sao tôi lại gật đầu, lần thứ hai cơ thể mình tự hành động. Lần trước có lẻ là sai lầm, không biết lần này ra sao. Với lại nay tôi có nhắn gia đình là về trễ, nên gia đình không có rước. Thôi vậy cũng được, lần đầu cho trai chở cảm giác phấn khích sao ấy.
Duh hắn ta chở mình về mà không nói một từ nào. Tôi cũng không bắt chuyện với hắn, chả biết nên nói gì với cậu ta- chứ không phải vì tôi ngại đâu.
“Tạ..m….”
Không biết hắn có mắc vệ sinh không biết, chạy như không có ngày mai vậy.
Haizz ngày hôm nay chẳng thể tệ thêm được nữa.
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI
chinh_ching0709
đoạn đầu cậu bị lặp r đóa