Phụ nữ trên thế giới có rất nhiều, và hầu hết thì họ đều đẹp. Có thể là khuôn mặt đẹp, vóc dáng đẹp, bàn tay đẹp hay đôi mắt đẹp… Mỗi người phụ nữ lại đẹp theo một kiểu và điều đó chưa bao giờ trở thành vấn đề. Họ đi xuống đường, khoe ra vẻ đẹp của bản thân và chẳng làm phiền gì đến ta cả. Tuy nhiên, nếu gộp tất cả những điểm “đẹp” của phụ nữ trên cõi đời này lại và đặt chung vào một con người thì nó sẽ trở thành một vấn đề hóc búa. Nhan sắc và vóc dáng của cô gái bên cạnh Dương Cầm cứ như được tạc nên từ cẩm thạch chứ không phải thứ mà da thịt của con người có thể tạo ra được.
Dương Cầm bước đi như người mất hồn ở trên vỉa hè, những viên đá nhỏ trên con đường nứt nẻ thỉnh thoảng lại vướng vào bước chân của cậu. Hà Nội về đêm không hề yên tĩnh, cái vẻ bất định của thành phố này càng trở nên ồn ào và huyên náo hơn. Cứ như cả một ngày trời, thứ duy nhất mà nó làm là tích tụ năng lượng để dành cho buổi tối vậy. Tiếng còi xe, tiếng lốp cao su chạm vào mặt đường kết hợp với tiếng cười nói. Mùi thơm của những món ăn trên chảo lửa hòa quyện cùng mùi rác thải hôi thối hai bên đường. Dương Cầm bước vào trong một ngõ nhỏ không có lấy một bóng người đi lại, thành phố nhộn nhịp ở ngay phía sau lưng cậu.
Dương Cầm đã hoàn thành lượng công việc phải làm trước mười giờ tối, mặc dù chất lượng của nó không được như cậu mong muốn lắm nhưng điều đó cũng không sao cả. Dương Cầm chọn làm một công việc mà rất ít người dám làm: gặp gỡ những người bị mất bóng và nghe họ kể về cuộc đời của họ. Lúc trước cậu làm việc cho một tờ báo nhỏ – cái loại báo lá cải chỉ chuyên giật tít những tin tức nhảm nhí để lôi kéo người đọc. Làm được một thời gian, cậu chán nản rồi bỏ việc. Sau khi cái đại dịch này bùng nổ, Dương Cầm coi nó như một cơ hội. Cậu lấy bút danh là “Kẻ Đọc Mơ” – một danh xưng có trong cuốn tiểu thuyết mà cậu yêu thích, đi khắp nơi và nói với những người bị mất bóng rằng cậu có thể giúp họ lưu lại những ký ức trước khi quên mất bản thân mình. Mọi người bắt đầu đồn đại về một kẻ bí ẩn lang thang trong thành phố, thêu dệt nên những câu chuyện kì bí theo nhiều hướng khác nhau. Chẳng có ai biết rằng thực chất đó chỉ là một tiểu thuyết gia nghiệp dư vẫn đang vật lộn với cuộc sống mỗi ngày.
Đúng hai mươi hai giờ ba mươi phút Dương Cầm mới về tới nhà trọ. Bà chủ nhà đã xuống đây từ bao giờ, đứng đợi cậu ngay ở cửa. Vừa nhìn thấy Dương Cầm, bà ta chống tay vào hông. Lớp mỡ trước ngực của bà ta rung lên sau một hơi thở nặng nhọc.
“Chậm tiền nhà hơn một tuần rồi, đến bao giờ thì mày mới trả tiền cho tao?” Bà ta rít lên qua kẽ răng, giậm một chân xuống đất.
“Cháu đã hoàn thành bản thảo rồi, chỉ nay mai là có tiền thôi.” Dương Cầm đáp lại với vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Thấy cái bộ dạng của Dương Cầm như thế, người phụ nữ cũng không thể nói thêm được gì nữa. Bà ta nhìn cậu với ánh mắt bất lực, kéo cái thân hình béo núc ních đi ngang qua mặt cậu. “Cha mày có gọi lên đấy, chịu khó mà nghe điện thoại của ông ấy đi. Đừng có để cái lão già ấy suốt ngày gọi điện làm phiền tao.” Bà ta để lại một câu trước khi biến mất. Tiếng nói oang oang văng vẳng bên trong con ngõ nhỏ hẹp. Một con chó từ nơi nào đó cất tiếng sủa, kéo theo một loạt những tiếng sủa từ những con chó khác. Dương Cầm nhắm mắt lại, loại bỏ đi tất cả những tạp âm trong tâm trí. Cậu mở cánh cửa và tiến vào trong phòng.
Căn phòng mà cậu thuê không rộng lắm, chỉ khoảng mười mét vuông. Đại thể là ngoài một cái giường và một bộ bàn ghế ra thì chẳng thể nhét thêm một thứ gì. Ngày xưa cũng có thêm một chiếc tủ quần áo, nhưng Dương Cầm đã tống khứ nó ra ngoài để chừa chỗ cho cái cuộc đời bấp bênh của mình. Chiếc bếp ga nhỏ thì được đặt ở hiên sau, nhà vệ sinh cùng nhà tắm được thiết kế cùng một nơi. Tiện nghi ở đây cũng đạt mức tối thiểu, có điều hòa và nước nóng. Đối với Dương Cầm thì như vậy là quá đủ. Một căn nhà lớn về cơ bản cũng chỉ thế thôi, chẳng có khác biệt gì cả.
Sau khi đã tắm rửa và bỏ toàn bộ quần áo vào máy giặt, Dương Cầm đi vào bếp để nấu ăn. Bữa tối của cậu rất đơn giản: mì ăn liền và trứng, kèm theo một chút rau có trong tủ lạnh. Đây là món ăn thường xuyên của cậu vào buổi sáng và buổi đêm, như thể không ăn nó vào buổi sáng và buổi đêm là cậu không sống nổi vậy. Bước ra khỏi nhà bếp với bát mì cầm trên tay, Dương Cầm quay trở lại bàn làm việc của mình.
“Khá đấy, ít nhất thì cậu cũng phải viết nó hào hùng như thế chứ.” Một tin nhắn mới được gửi đến máy tính của cậu.
“Chú cảm thấy được rồi ạ?” Dương Cầm nhắn lại trong khi ăn bát mì của mình.
“Được rồi, tôi rất hài lòng.”
“Vậy chú thanh toán cho cháu được không? Hiện tại cháu đang cần tiền.”
“Tôi đang muốn bàn lại với cậu đây chuyện đó đây. Cái giá mà cậu đưa ra lần trước cao quá. Chúng ta giảm đi một chút, cậu thấy con số này thế nào?”
Dương Cầm gác đôi đũa vào bát, ngao ngán nhìn vào dòng tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình. Số tiền đó còn không bằng hai phần ba số tiền mà cậu đã thỏa thuận. Có điều dây dưa với người này quá lâu rồi, cậu không muốn phải làm việc với ông ta nữa.
“Vậy cũng được.” Dương Cầm hồi âm cộc lốc.
“Thật sao? Nếu được thì tôi sẽ gửi ngay cho cậu.”
“Chú gửi đi.”
Ba phút sau, điện thoại của Dương Cầm vang lên âm thanh tiền đã chuyển vào tài khoản. Cậu kiểm tra lại thì thấy ông ta đã chuyển đủ tiền.
“Cháu nhận được rồi, cảm ơn chú.” Dương Cầm nhắn tin cuối cùng trước khi đóng chiếc laptop lại.
Cậu ăn nốt bát mì, thời gian hoàn thành chuyện đó cũng nhanh thôi. Dương Cầm chưa bao giờ coi trọng việc “nhai kỹ no lâu”. Lúc mang bát đũa đi rửa, cậu có nghĩ tới cuộc gặp mặt với cô gái lúc chiều. Trước khi rời đi, cô ấy đã đưa cho Dương Cầm một số điện thoại và hẹn ngày mai sẽ đưa cậu tới gặp ông nội của cô ấy. Dương Cầm không phải mẫu người thích ôm rắc rối vào người, có điều dường như mọi chuyện đã liên quan tới cậu, không sớm thì muộn cậu cũng phải giải quyết nó.
Khi quay trở lại phòng, Dương Cầm nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang. Cậu chau mày, không hiểu ai lại gọi cho mình vào giờ này. Sau khi kiểm tra, gương mặt của Dương Cầm chợt cứng lại. Cậu nhìn vào dãy số hiển thị trên màn hình, suy nghĩ một lúc rất lâu mới quyết định bắt máy.
“Con chào cha.” Dương Cầm nói vào trong điện thoại.
“Dịch bệnh trên đấy như thế, bao giờ mày mới chịu về nhà?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.
“Con sẽ không về nơi đó, cũng sẽ không học nhạc nữa.” Dương Cầm đáp lại.
“Tao chỉ nói mày về, không nói tới chuyện học nhạc.”
“Không!” Dương Cầm quả quyết. “Chắc chắn cha sẽ ép con học nhạc.”
“Thằng mất dạy!”
“…”
Người ở đầu dây bên kia không còn giữ được bình tĩnh nữa, bắt đầu nặng lời mắng chửi. Giọng nói của ông ta lớn tới mức khiến cho Dương Cầm phải né tai khỏi ống nghe. Cậu không cúp máy, cũng không đáp lại. Có mấy lần người đàn ông hỏi nhưng cậu cũng chỉ trả lời cho có. Những gì cần phải nói thì Dương Cầm cũng đã nói hết rồi. Người đàn ông bị chọc giận vì thái độ của cậu, những lời nói ra càng lúc càng cay nghiệt hơn. Dương Cầm nhắm mắt lại, tựa đầu vào tường, yên lặng lắng nghe hết tất cả. Đúng ba mươi phút sau cuộc gọi mới kết thúc. Lúc mọi thứ đã trở nên im lìm, chiếc điện thoại vẫn không được đặt xuống. Tiếng chim cú mèo văng vẳng ở đâu đó, trong căn phòng chợt vang lên tiếng thở dài. Dương Cầm buông thõng cánh tay, thả rơi chiếc điện thoại xuống nền gạch. Món đồ công nghệ dùng để kết nối giữa con người với con người ấy nảy lên hai lần rồi nằm im một chỗ, không thấy nhúc nhích gì nữa.
Đêm đó, Dương Cầm mơ thấy cô gái ở vườn hoa nằm khỏa thân trong lồng ngực của mình.
Dương Cầm ngồi trong công viên với cái màn hình sáng trắng của mình. Nửa bên trên của nó đã tràn ngập chữ là chữ, nửa bên dưới lại trống trơn chẳng có gì. Cậu có cảm tưởng bây giờ chỉ cần kéo nhẹ thanh cuộn văn bản, toàn bộ chữ bên trong sẽ rơi sạch ra ngoài, biến mất tăm mất tích. Dương Cầm thử lôi tâm trí của mình quay trở lại, cậu gõ vào văn bản bất cứ thứ gì có thể nghĩ ra ngoại trừ cô gái kia. Kết quả cậu có được một đống bột mì còn sống nhăn đổ lên bên trên chiếc bánh đã được nướng chín. Những con chữ xuất hiện một cách thừa thãi và vô nghĩa, chúng bị xóa đi sau chỉ hai dòng.
Dương Cầm biết rằng mình có thể chuyển sang làm quen với cô gái. Có thể là một cuộc nói chuyện vui vẻ, và họ sẽ lên giường với nhau ngay buổi tối ngày hôm nay cũng chưa biết chừng. Tuy nhiên, cậu lại không chọn cách làm như vậy. Một phần vì công việc, một phần vì tán tỉnh và lên giường với phụ nữ chưa bao giờ là mục đích sống của cậu. Thế là vấn đề đã nảy sinh: Dương Cầm không muốn nói chuyện với cô gái, cũng không thể làm việc được nữa. Bây giờ cậu phải làm gì? Ngồi yên và chép lời bài hát vào cái bản thảo này cho đến khi cô gái rời đi ư? Tự nhiên Dương Cầm lại cảm thấy cái góc nhỏ trong quán cà phê có hai người đàn ông ồn ào ấy cũng không tệ cho lắm.
“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với anh không?” Cô gái bỗng mở miệng nói chuyện, giọng rất nhỏ nhẹ.
Dương Cầm gõ phím Enter, con trỏ văn bản ngay lập tức nhảy xuống dòng bên dưới, kết thúc một câu văn dài dằng dặc. Xong! Tiền nhà tháng này của cậu có vẻ cũng sắp bay đi cùng với đống suy nghĩ hỗn độn kia.
“Cô muốn nói chuyện với tôi ư?” Dương Cầm mỉm cười rồi nói với vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Cô gái gật đầu, có vẻ như không chú ý đến biểu cảm của cậu. Khi vừa đối diện với ánh mắt của Dương Cầm thì ngay lập tức, cô lại lảng tránh nó đi. Cô gái lấy ra từ trong chiếc túi một thỏi son, mở nó ra và tô lên môi của mình, đôi tay của cô có hơi run rẩy. Dương Cầm không hiểu được hành động ấy, cũng như tại sao cô ấy lại hồi hộp như thế. Cậu chợt nghĩ rằng có phải do cô gái biết được cậu đã vô ý nhìn vào ngực của cô ấy không. Về điều này thì chính cậu cũng không biết chắc.
“Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì tôi có thể đi chỗ khác.” Dương Cầm nói với cô gái.
“Không!” Cô gái có vẻ sợ hãi, vội vàng ngăn cậu lại. Đôi tay của cô đã bám lấy cánh tay của Dương Cầm từ lúc nào không hay. Sau khi đã nhận thức được mọi chuyện, cô gái mới từ từ buông ra. “Xin lỗi,” cô nói, “tôi không quen tiếp xúc với người lạ lắm.”
Dương Cầm nhìn phần tay áo đã nhăn nhúm của mình, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu với những hành động của cô gái này. Cô ấy thật kỳ lạ, chưa bao giờ cậu gặp một người như vậy cả. Dương Cầm cố gắng giải thích cho những câu hỏi trong đầu, tạm thời kết luận rằng cô gái rất nhút nhát.
“Không sao,” cậu an ủi, “thi thoảng tôi cũng như vậy.”
Cô gái vẫn không nhìn cậu, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thỏi son sau khi được đóng lại thì cũng không được cất về vị trí cũ. Nó nằm trong đôi tay của cô gái, thay cái bình nước làm vật chứa cho sự bối rối từ chủ nhân của mình. Cô gái không nói chuyện nữa nên Dương Cầm cũng không thể làm gì hơn cả, cậu quay trở lại với cái laptop cùng một đống những cảm giác khó tả ở trong lòng, dường như sự bối rối của cô gái còn có thể truyền sang cho cậu. Cô ấy tỏ ra ngột ngạt với sự xuất hiện của Dương Cầm, tuy nhiên cũng không để cậu đi. Dương Cầm chẳng thể hiểu được rằng cô gái xinh đẹp này đang muốn làm gì.
“Thực ra tôi đã ngồi đợi anh mấy hôm nay rồi.” Cuối cùng cô gái cũng chịu mở miệng, sau khi thỏi son môi đã bị cô giày vò chán.
“Cô đã đợi tôi ư?” Dương Cầm tỏ ra ngạc nhiên.
Cô gái gật đầu, tựa như đó là điều duy nhất mà cô ấy có thể làm tốt. “Ông nội của tôi nói tôi có thể tìm thấy anh ở đây, trên chiếc ghế này. Tôi đã tới đây mấy hôm, có điều vẫn chưa gặp được anh.” Cô nói.
“Cô biết tôi? À khoan đã…” Dương Cầm chỉnh lại suy nghĩ ở trong đầu mình. “Ông nội của cô là ai?” Cậu hỏi lại.
“Xin anh đừng ngắt lời của tôi…” Cô gái đáp với giọng run rẩy. “Tôi không có ý gì khác, chỉ có điều nếu anh ngắt lời thì tôi sẽ rối tung rối mù mà không thể nói chuyện được.” Cô gần như van nài cậu.
“Tôi xin lỗi.” Dương Cầm đáp lại. “Cô cứ nói đi.”
Cô gái lại gật đầu, nhìn cô bây giờ mong manh như một ngọn cỏ trước cơn gió vậy. “Tôi có chuyện cần nói với anh, nhưng tôi phải biết được danh tính của anh trước đã. Mặc dù mọi thứ đã chính xác theo lời ông nội kể, nhưng tôi vẫn phải xác định lại, chuyện kia đối với tôi rất quan trọng.” Cô nói rồi quay sang nhìn Dương Cầm. “Anh có phải là Kẻ Đọc Mơ không?”
Dương Cầm hơi chau mày lại, như vậy là cô gái không chỉ nắm được hành tung mà còn biết được cả danh tính của cậu. Cậu rất hạn chế tiếp xúc với khách hàng, chủ yếu chỉ làm việc thông qua email và điện thoại. Trong cái thành phố này, cậu không thân quen với ai tới mức kể cho họ nghe về thói quen của mình cả. Có vẻ như người “ông nội” mà cô ấy nhắc tới hiểu rất rõ về cậu. Giờ thì Dương Cầm đã thực sự tò mò về câu chuyện của cô gái cũng như người ông của cô ấy. “Đúng vậy.” Dương Cầm thừa nhận rồi đợi cô gái nói tiếp. Thấy cô vẫn còn phân vân, cậu dứt khoát mở chiếc balo và lấy ra một tấm danh thiếp.
“Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi bút danh kèm theo số điện thoại.” Dương cầm nói. “Nếu cô vẫn không tin thì có thể gọi vào số điện thoại ấy, nó sẽ đổ chuông ngay bây giờ.”
Cô gái nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn thấy cụm từ “Kẻ Đọc Mơ” được in rõ ràng thì lẳng lặng gật đầu. Cô cất mảnh giấy vào trong túi rồi đưa bàn tay trở về đúng vị trí ban nãy. Bởi vì không có thứ gì để cầm nắm nữa nên mấy ngón tay của cô gái đang tự nghịch ngợm lẫn nhau. Đôi môi của cô mím lại. Dương Cầm yên lặng chờ đợi cô nói chuyện.
“Tôi gặp một số vấn đề, ông nội nói với tôi rằng muốn kết thúc chuyện ấy thì phải tìm tới người đọc mơ, nói chuyện, rồi làm tình với anh.” Cô gái lên tiếng, giọng vẫn nhỏ nhẹ như cũ.
Dương Cầm nhắm mắt lại, ngồi ngửa ra sau tựa lưng vào chiếc ghế đá. Cậu day trán bằng ba đầu ngón tay, thử nhớ lại xem lần cuối cùng mình lên giường với phụ nữ là khi nào. Có lẽ là từ vài năm trước, khi mà Dương Cầm chưa chia tay người bạn gái cũ của mình. Cậu nghĩ rằng bản thân đã thiếu thốn cảm giác gần gũi với phụ nữ tới mức sinh ra ảo giác.
“Cô nói lại được không?” Dương Cầm hỏi lại.
“… Tôi cần phải nói chuyện, sau đó làm tình với anh.” Cô gái nhắc lại, cả khuôn mặt đã đỏ bừng. “Nhưng xin anh hiểu cho, hiện tại tôi chưa sẵn sàng làm chuyện đó. Ý của tôi là nói chuyện thì được, nhưng làm tình thì chưa. Tôi cần chuẩn bị tâm lý, một thời gian nữa sẽ ổn…” Cô nói tiếp.
Dương Cầm thở ra một hơi thật dài, bắt đầu cân nhắc về những thứ đang xảy ra. Cậu không hề nghe lầm: cô gái này nói muốn làm tình với cậu. Dương Cầm nhìn ánh hoàng hôn phủ xuống khu vườn đầy bụi, nhớ tới hình ảnh của cô gái lúc mới gặp một lần nữa. Lồng ngực của Dương Cầm như muốn lộn nhào cả lên. Cậu nhíu mày, áp đi cái cảm giác đang cộm lên trong lòng. Việc lên giường với cô gái này không phải mấu chốt của vấn đề, đương nhiên là cậu hiểu được điều đó. Dương Cầm suy nghĩ lại những điều mà cô gái đã nói, muốn tìm ra lời giải thích cho chuyện này.
“Cô đang bị mất bóng đúng không?” Dương Cầm quay sang hỏi, dường như cậu đã lờ mờ đoán ra được.
Cô gái nhẹ gật đầu, vạt váy giữa hai đầu ngón tay đã không còn nhìn ra hình dạng gì nữa.
“Tôi hiểu rồi.” Dương Cầm thở dài đáp.
“Nghe này,” cậu nói, ngồi nghiêm chỉnh lại, “tôi không muốn làm cô thất vọng nhưng tôi phải giải thích rõ cho cô một chuyện: tôi không phải là bác sĩ, hay thầy đồng. Công việc của tôi chỉ đơn giản là ghi chép lại ký ức của những người bị mất bóng, sau đó trả lại cho họ. Việc nói chuyện, làm tình hoặc là thực hiện bất cứ điều gì khác với tôi sẽ không giúp cô thoát khỏi những thứ đang diễn ra. Tôi biết là bây giờ hy vọng của cô rất mong manh, nhưng cũng không nên vì thế mà tin tưởng vào những thứ không có cơ sở.”
“Không phải đâu.” Cô gái vội vàng xua tay. “Ông nội đã chữa cho tôi từ nhỏ, nhưng bây giờ không thể giúp tôi được nữa. Ông nói rằng khả năng của ông chưa đủ, ông chỉ có thể kiềm hãm chứ không thể khiến nó kết thúc. Người có thể thực sự giúp được tôi chính là anh, bởi vì anh đã xuất hiện nên ông nội mới chỉ cho tôi làm việc đó.”
“Ông nội của cô đã làm gì cô cơ?” Dương Cầm hỏi, đôi mày nhíu chặt lại.
“Không… không phải như anh nghĩ!” Cô gái hiểu được lời nói của Dương Cầm, gấp gáp tới mức gần khóc. “Ông không làm gì tôi cả, chỉ đơn giản là hát ru cho tôi ngủ thôi…” Cô không biết phải giải thích như thế nào, sự bối rối chực trào ra khỏi khóe mắt.
“Thôi được rồi.” Dương Cầm giơ bàn tay lên, ý muốn bảo cô không cần nói thêm nữa. Cậu thực sự sợ rằng cô gái sẽ khóc ở đây. Nếu là như vậy thì rắc rối sẽ đến với Dương Cầm, người ta sẽ tưởng rằng cậu đã làm gì cô ấy. “Ông nội của cô ở đâu?” Cậu hỏi thẳng vào mấu chốt của vấn đề, nếu cô gái đã không thể giải thích thì cậu chỉ còn cách tự tìm câu trả lời cho chính mình.
“Ông nội của tôi cũng dặn là nếu tìm thấy anh thì hãy dẫn anh tới gặp ông.” Cô gái khụt khịt, nói ra lời nhắn nhủ của ông mình.
“Được!” Dương Cầm ngay lập tức đồng ý. Cái dáng vẻ đáng thương của cô gái khiến cậu cảm thấy tức giận. Cậu muốn xem lão già đó rốt cuộc có hình dạng như thế nào.