Bình tĩnh không thuộc về thiên phú. Nó thiên về kinh nghiệm và sự trưởng thành theo năm tháng. (Eugene)
***
Ngày thường Eugene luôn mặc đồng phục áo dài tay và quần dài, so với Fred hay các trợ giảng nam như Ralph, Gerardo trông không khác biệt gì mấy. Hiện tại anh vừa tắm xong, mặc áo thun tay ngắn tay và quần dài rộng rãi, trông bộ dạng vừa thoải mái lại vừa trẻ trung.
Angus nhìn một nửa cánh tay rắn chắc lộ ra dưới tay áo của Eugene, lại nhìn đến cơ bắp vùng ngực và vai thấp thoáng ẩn hiện sau lớp áo thun, đột nhiên ý thức được một chuyện: Người đàn ông trước mặt là một con rồng giống đực trưởng thành. Một con rồng đực trưởng thành và hùng mạnh.
Bàn tay hơi siết lại một chút, Angus càng tin tưởng vào quyết định của mình.
Vừa rồi nằm trên giường lăn lộn, cậu đột nhiên nhớ lại cái đêm Iris thi chạy.
Khi cậu đang không biết dùng cách nào để khiến Iris phát huy triệt để khả năng chạy bứt tốc của cậu ta, thì chính vị giáo viên Eugene bình thường luôn trông có vẻ lười biếng này là người đã đưa ra chủ ý dùng vải đen bịt mắt.
Dù ngày thường Angus luôn có vẻ không quan tâm quá nhiều đến mọi thứ xung quanh, trong đó bao gồm cả nhóm giáo viên, tuy nhiên cậu vẫn dành cho họ sự tôn trọng tối thiểu.
“Người ta sẽ không trao quyền cho những kẻ bất tài. Cho nên, nếu một người có chức vụ cao hơn con, ít nhất người đó phải hơn con ở một điểm nào đó. Con cần phải tôn trọng họ.” ⬅ Lại là nguyên văn by bà Sienna.
Eugene là một trường hợp đặc biệt.
Người này luôn rất ít nói và lười quan tâm đến mọi thứ xung quanh – Nghe thì có vẻ anh ta và Angus khá giống nhau. Nhưng xét kỹ lại về thái độ thì có thể nói là: Angus im lặng một cách ôn hòa, còn Eugene im lặng một cách phách lối.
Angus chịu giao tiếp với một người là tùy vào thái độ của người đó, còn Eugene chịu giao tiếp với một người là tùy vào cảm xúc của chính anh ta.
Đối với những người có thiện chí với mình, Angus luôn dùng thái độ lịch sự để đáp trả, còn Eugene ấy à, một khi đã là người mà anh ta không thích thì dù có thiện chí thế nào cũng đừng hòng cạy được miệng anh ta, ngay cả bạn bè thân thiết có thể được anh ta đáp lời thì cũng thường xuyên dính phải “đạn” ghim trong lời nói.
Đây chính là lý do khiến Fred cảm thấy Angus vừa giống nhưng cũng lại vừa khác so với Eugene!
Thái độ của Eugene như vậy, khiến Angus không mấy có thiện cảm với anh. Thế nhưng kể từ sau cái đêm thi chạy kia, từ khoảnh khắc được Eugene chỉ điểm, Angus bắt đầu lẳng lặng quan sát ông thầy này nhiều hơn…
Để rồi sau đó cậu phát hiện ra: Mỗi khi đối diện với người đàn ông này, cậu luôn có một cảm giác rất khó tả.
Đó là thứ cảm giác khi đối diện với kẻ mạnh.
Vì vậy, hôm nay cậu quyết định đến xin “kẻ mạnh” này giúp đỡ mình một chút.
***
Bởi vì Angus chỉ chào mà không nói gì thêm, Eugene đoán cậu không chỉ muốn đứng ngoài cửa nói chuyện. Nhưng anh vẫn hỏi để xác định lại lần nữa.
“Tìm thầy có việc?”
“Dạ.” Angus khẽ gật đầu.
“Vào đi.”
Ký túc xá của giáo viên có phần rộng rãi hơn so với sinh viên. Mỗi giáo viên sở hữu một căn phòng lớn, bên trong bao gồm phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm và nhà vệ sinh.
Eugene ngồi xuống ghế sô pha tại phòng khách, tiếp tục lau khô mái tóc dài của mình một cách lộn xộn. Angus cũng không vội vàng nói chuyện mà đứng một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Ước chừng năm phút sau, Eugene để cái khăn sang một bên, lên tiếng: “Được rồi, em nói đi, có việc gì?”
Angus không hề tỏ thái độ khó chịu, trực tiếp vô đề: “Em muốn hỏi… Sau bước luyện tập với cầu thủy tinh thì làm thế nào để thi triển phép thuật ạ?”
Eugene nhíu mày: “Ồ, không phải là em biết phép thuật rồi sao?”
Angus hơi ngập ngừng vài giây, sau đó đáp: “Đúng là em có biết… Nhưng em cảm thấy cách làm của em hình như hơi khác so với luyện tập nên em muốn… hỏi thầy một chút.”
Trong ấn tượng của Eugene, cậu Lớp trưởng này chưa bao giờ biểu hiện ra vẻ mặt ngập ngừng hoặc “có chuyện khó nói” như thế. Hầu hết thời gian cậu ta luôn bình tĩnh, tự tin và bản lĩnh.
Eugene đột nhiên cảm thấy có hứng thú, liền nói: “Cách làm của em thế nào? Làm thử cho thầy xem.”
“Cách làm của em là… Cảm nhận nguồn năng lượng tự nhiên xung quang người, sau đó dùng nội lực biến nó thành chiêu thức.”
Angus vừa nói, tay vừa thực hiện thao tác.
Bàn tay trái của cậu xòe ra, bàn tay hơi di chuyển nhẹ theo chuyển động tròn với biên độ rất nhỏ, sau đó khối không khí trong lòng bàn tay cậu dần ngưng tụ thành những hạt nhỏ li ti, rồi dần dần tụ lại thành một quả cầu nước nhỏ.
Quan trọng nhất – Bên dưới khối cầu có một thứ gì đó, tựa như một đường viền màu trắng rất nhạt có hình đám mây mà nếu không để ý kỹ sẽ không dễ dàng thấy được.
Đôi mắt màu vàng kim hơi hơi híp lại. “Với những chiêu thức khác thì sao?”
Angus trả lời: “Roi nước thì em có thể ngưng tụ nước từ không khí, hoặc dẫn từ một nguồn nước gần đó. Tường nước cũng là dẫn nước từ nguồn nước xung quanh. Còn những chiêu thức cao hơn thì em chưa thực hiện được.”
“Không phải.” Eugene lắc đầu.
Anh hướng người về phía trước, ngón tay thon dài vào đường viền nhạt màu hình đám mây trên lòng bàn tay Angus: “Ý của thầy là cái này. Theo quan sát của thầy, đây là mấu chốt giúp em thực hiện được chiêu thức.”
Anh ngả người ra phía sau, lưng tựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng: “Người dạy em phép thuật, khi thực hiện những chiêu thức khác, đặc biệt là những chiêu thức khó hơn thì cái này sẽ thế nào?”
Angus ngạc nhiên trong lòng. Không ngờ thầy ấy chỉ một phát đã vào ngay trọng điểm!
Nhưng như vậy cũng tốt, không uổng công cậu đi một chuyến. Khi đến đây thì cậu cũng đã chuẩn bị rồi, vậy nên không hề che giấu: “Đây là… chú ấn. Khi em thực hiện tất cả phép thuật đều phải vẽ nó.”
Eugene im lặng.
Hồi lâu sau người đàn ông nâng khoé môi: “Trong tất cả những người thầy từng biết, chưa từng có một ai làm theo cách này.”
“Nói cách khác, đây không phải là cách làm của Long tộc. Có thể nói cho thầy biết, em học từ ai không?”
Dù không biết chính xác Angus là chủng loài gì nhưng Eugene có thể chắc chắn được một chuyện: Angus là một con rồng, một tộc nhân Long tộc. Nhưng vì sao một tộc nhân Long tộc lại có cách triển khai phép thuật kỳ lạ như vậy?
Kỳ thực, Eugene vẫn luôn tò mò về Angus.
Nếu như việc cậu có tố chất thể lực tốt và sử dụng được phép thuật trước khi đi học có thể giải thích là do thiên phú tốt, vậy thì việc cậu luôn giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, suy nghĩ cẩn thận, tính toán chu toàn hơn đồng bạn thì giải thích thế nào đây?
Bình tĩnh không thuộc về thiên phú. Nó thiên về kinh nghiệm và sự trưởng thành theo năm tháng hơn.
Rốt cuộc, thằng nhóc này đã trải qua những gì?
Angus ngẩn ra.
Lẽ nào… Lý do khiến cậu không thể sử dụng tốt Hỏa năng, ngoài sự cố kia, còn có – phương pháp không đúng?
“Vậy cách làm của Long tộc là gì?” Angus hơi kích động.
Eugene nhìn Angus chăm chú, dáng vẻ lười biếng không màng thế sự thường ngày biến mất: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của thầy.”
Angus thoáng do dự, trong đôi mắt màu lam nhạt hiện lên sự đấu tranh.
Nếu cậu nói ra chuyện ở Trái Đất, liệu thầy ấy… có cho là cậu bị điên không?
Quan trọng hơn, chính ông Hubert và các ông bà ở làng đã từng dặn dò rất kỹ về việc này… Nói, hay không nói đây?
Sau một hồi cân nhấc, Angus hít vào một hơi, cố chấp: “Em có thể không trả lời không?”
Bầu không khí một lần nữa lại lần nữa im lặng.
Angus dường như cảm giác được, chỉ vài giây nữa thôi, thầy ấy sẽ nói “Không”, hoặc “Không nói thì đừng mong tôi dạy em”.
Thế nhưng Eugene chỉ im lặng nhìn Angus một chút rồi phất tay: “Bỏ đi, bỏ đi, em không muốn nói thì không nói.” Dáng vẻ nghiêm trọng vừa rồi của anh cũng biến mất theo những cái phất tay.
“Được rồi, thầy sẽ dạy cho em.”
“Về cách làm của em, có vẻ như là người dạy em không sở hữu năng lực giống Long tộc.”
“Phép thuật kiểu này, giống như nguồn năng lượng đến từ thế giới bên ngoài hơn. Thầy từng đọc một quyển sách cổ, mô tả cách thực hiện tương tự. Nắm bắt nguồn “khí” xung quanh mình sau đó thực hiện một loại chú pháp, có thể là kết ấn tay hoặc vẽ chú ấn như em đã làm, sau đó biến nguồn năng lượng xung quanh thành chiêu thức phép thuật.”
“Với cách làm này thì khi cần thi triển phép thuật trên diện rộng, hoặc phải có nguồn nội lực cực dồi dào để biến đổi môi trường xung quanh, hoặc phải có “vật dẫn” từ bên ngoài – giống như lúc em dẫn nước từ con suối để đánh trả Hawley của lớp I.”
“Nhưng Long tộc thì khác. Nguồn nội lực bên trong cơ thể chúng ta chính là nguồn năng lượng và chiêu thức của chúng ta.”
“Cho nên, cách làm của Long tộc là trực tiếp cảm nhận dòng nội lực trong cơ thể, sau đó tập khống chế nó rồi phóng ra ngoài thành chiêu thức.”
“Như thế này…” Eugene xòe tay ra, lòng bàn tay anh bùng lên một ngọn lửa. Điều đáng nói – gốc lửa màu vàng nhạt gần như bắt nguồn từ da tay, chứ không phải cách xa lòng bàn tay như quả cầu nước của Angus.
Sau đó Eugene thu ngọn lửa lại. Năm giây sau, lòng bàn tay anh lại bùng lên vài tia sét.
“Hai cách làm này tuy cùng dẫn đến một kết quả nhưng cơ chế thực hiện rất khác. Thầy không biết vì sao em có thể làm được như vậy nhưng thầy có thể khẳng định, nó sẽ không giúp em phát huy tối đa sức mạnh của em.”
“Bởi vì suy cho cùng, em là Long tộc.”
Angus ngây ngẩn. Sau đó ánh mắt cậu nhìn Eugene rực sáng.
Cảm giác… y hệt như lần đầu tiên thấy ngài Trường Quân dùng phép thuật!
——-
Võ Chung
Perfect
Tá
Cố lên, tiếp đê nàng ơi 😍😍😍