“Tính về khả năng bứt tốc, Iris nhanh hơn tất cả chúng ta, kể cả tôi.” (Angus)
***
Lớp I thua cuộc.
Chiếu theo quy tắc của căn cứ, lớp thua cuộc sẽ chia thành hai nửa.
Một nửa xuống căn tin làm phụ bếp, hỗ trợ chuẩn bị cơm chiều cho toàn căn cứ, nửa còn lại chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà ăn và rửa chén sau khi ăn xong.
Khi một nửa lớp I thất thểu đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nửa còn lại về phòng ký túc xá gặm nhấm nỗi buồn thua cuộc – thì về phía lớp K, Angus cho triệu tập toàn bộ thành viên trở về “căn cứ”, cũng chính là nơi đóng quân vừa rồi của bọn họ.
Trở về thì trở về thôi! Lớp K cũng không có ý kiến gì. Dù sao mỗi lần đấu xong dù thắng hay thua thì cả lớp cũng đều tập họp lại một lúc.
Thắng thì cùng nhau mừng chiến thắng. Thua thì chia nhóm xem ai nấu ăn, ai rửa chén.
Nhưng sau khi đến nơi, họ mới biết –
Căn bản không hề có tiết mục tung hứng ăn mừng gì ở đây cả!
Mục đích Angus cho tập trung mọi người lại là để hai nhóm tiên phong nhận xét về đội hình và cách tấn công của địch, cũng như điểm mạnh và điểm yếu của một vài thành viên nổi bật mà họ từng đối đầu, từ đó tổng kết kinh nghiệm cho các trận đánh sau.
Biểu cảm của tân sinh lớp K… Cứ như Angus đã mở ra chân trời mới cho bọn họ!
Đầu trận thì phân tích tình huống và giao nhiệm vụ cho từng người, kèm theo phương án dự phòng đầy đủ. Cuối trận họp lại cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm, bàn luận chiến thuật.
Lần đầu tiên, ai cũng có quyền được lên tiếng.
Tự nhiên có cảm giác – Thế này mới đúng là đánh trận à nghen!
So với hôm nay, mấy trận trước đó cứ như đánh “lụi”, đánh “thí đại”!
Công nhận Đội trưởng pờ rồ quá xá!
Hừm! Cho nên, từ nay phải chú ý học hỏi Đội trưởng nhiều hơn mới được!
Không biết có phải là do buổi chiều hôm đó liên tục gọi Angus là “Đội trưởng” rồi quen miệng hay không mà mãi về sau, dù cho không phải đang huấn luyện đồng đội thì đám lớp K vẫn gọi Angus là “Đội trưởng”.
Giờ cơm chiều, mặt mày các tân sinh lớp K như nở hoa, chỉ còn thiếu chưa viết mấy chữ “Tôi thắng” lên mặt thôi. Cả đám vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Lúc này, Angus, Neil, Iris, Cody, Hudson và Gilmar đang ngồi cùng một bàn ăn.
Angus vẫn luôn kiệm lời như thường lệ, khi ăn không nói chuyện. Neil và Hudson vừa ăn vừa bình luận về trận đấu lúc chiều, còn Gilmar và Cody chia sẻ về sở thích ăn uống của cả hai.
Chỉ có Iris trông có vẻ cứ thấp thỏm không yên.
Sau một hồi lấn cấn, rốt cuộc Iris cũng quyết định hỏi: “Đội trưởng, vì sao cậu lại giao nhiệm vụ cướp cờ cho tôi?”
Mọi người trên bàn dừng động tác, ánh mắt nhìn về Iris.
Iris càng lúng túng, vội vàng phân bua: “Không phải tôi nghi ngờ quyết định của cậu. Tôi chỉ hơi tò mò…”
“Ê, đúng đó!” Edelina ngồi bàn bên cạnh nghe thấy liền đứng dậy, bưng khay cơm của mình qua chen vào bàn của sáu con rồng đực, thản nhiên hỏi: “Tôi cũng tò mò. Nếu so thứ hạng thì tôi và Hudson đều xếp trên Iris, sao cậu lại chọn Iris?”
Giọng Edelina không nhỏ, đám tân sinh Lớp K ngồi xung quanh đều nghe thấy.
Nhớ lại chuyện hồi chiều, tức thì không ai bảo ai, tất cả đều tạm dừng ăn uống, dỏng tai đợi Angus trả lời.
Angus nhai xong miếng thịt mới chậm rãi nói: “Bảng xếp hạng tính điểm số của tất cả các môn. Nhưng nếu chỉ so riêng về tốc độ, Iris nhanh hơn hai cậu.”
Hudson nhíu mày.
Edelina nhăn mặt.
Những tân sinh còn lại rối rắm.
Tất nhiên bọn họ có lòng tin đối với Angus. Bọn họ cũng biết môn chạy của Iris khá tốt, có vài lần thậm chí còn xếp hạng nhì.
Tuy nhiên chỉ là “vài lần” thôi.
Nếu chỉ dựa vào đó mà phán Iris nhanh hơn Hudson và Edelina thì chưa chắc à nghen!
Không để ý đến thái độ lồi lõm của đám bạn học, Angus tiếp tục quăng quả bom thứ hai:
“Không chỉ vậy, tính về khả năng bứt tốc, cậu ấy nhanh hơn tất cả chúng ta, kể cả tôi.”
Đám tân sinh trợn mắt. Ngay cả Iris cũng ngẩn người.
Nhanh hơn Đội trưởng?
Nhanh hơn người đứng đầu căn cứ, xếp hạng Ba toàn quốc?
Thu hết biểu hiện của mọi người vào mắt, khóe miệng của Angus cong lên: “Có muốn thử không?”
“Thử? Thử thế nào?” Đám đông lập tức nhao nhao.
“Tám giờ tối nay tập trung tại sân huấn luyện. Ai muốn chạy đua với Iris thì thay đồ thể thao, ai muốn xem thì cứ mặc đồ thường mà đến.”
——-