COMI
  • TRUYỆN TRANH
  • TIỂU THUYẾT
  • CỬA HÀNG XU
  • ĐĂNG TRUYỆN
Đăng nhập Đăng ký
  • TRUYỆN TRANH
  • TIỂU THUYẾT
  • CỬA HÀNG XU
  • ĐĂNG TRUYỆN
  • FAQ – Hỏi & Đáp
  • Giỏ hàng
  • Liên hệ
  • Về chúng tôi
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Tiếp

  1. Home
  2. Họa Khúc - Quyển Thượng
  3. Chương 1.3: Vịnh giấu xác
Trước
Tiếp

Gần bảy giờ tối, con thuyền mới về đến bến.

Trời không chỉ gió mà còn tối mịt, đến nỗi đâu là cầu tàu đâu là mặt sông cũng khó mà phân biệt.

Đèn đường nằm tít ở xa. Nguồn sáng duy nhất hắt lên cây cầu gỗ là ánh đèn sạc từ khoang thuyền phát ra.

Rin là người bước xuống đầu tiên. Sàn gỗ lập tức kêu lên như tiếng mèo rên rỉ. Lai chập choạng theo sau. Gió mạnh khiến cô chao đảo. Suýt nữa ngã, may mà có người đằng sau đỡ kịp.

“Cảm… Cảm ơn anh!”

Lai rối rít gật đầu, mặt đỏ lựng cả lên. May là tối trời, người ta không nhìn thấy rõ chứ không thì… Lai chợt ngẩng đầu lên. Trong phút chốc, ánh đèn pha từ đâu rọi tới khiến cô lóa mắt, nhưng vẫn nhìn thấy kịp…

Một bóng đen vụt qua người Rin.

Và trước khi Lai kịp kêu lên, cơ thể Rin đã bị bóng đen ấy đẩy mạnh, nghiêng về phía dòng nước không thể chống cự.

“Chủng!”

Tiếng vọng của nước chưa bao giờ đáng sợ như lúc này.

Nước mắt trào ra. Lai hoảng hốt gào lên: “Rin!!!!!!”

Ánh sáng vụt mất như một cơn gió. Ngỡ như đùa, nhưng hóa ra lại là sự thật. Mọi thứ trở nên nhập nhoạng. Đến chính mình, Lai còn không thấy rõ.

Sao thế này?! Con thuyền đâu mất rồi? Lão Pùa ơi!…

“Rin ơi?!…”

Lai gần như đổ khuỵu xuống cầu tàu, toàn thân run lên bần bật. Nếu lúc này, hy vọng là một sợi dây thì Lai đã đánh mất nó rồi… Hy vọng của Rin. Và cả hy vọng của cô nữa.

“Đừng mà… Có ai không? Cứu với!…”

Cứu tôi với!!!

Nước mắt giàn giụa, Lai bấu chặt vào những thanh gỗ dưới chân, cố kiềm nén đi tiếng khóc. Đột ngột, cầu tàu rung lên, cứ như đang nghiêng hẳn về một bên, đồng thời có tiếng người chợt vang:

“Lai! Tớ ổn.”

Nơi âm thanh vang đến cách chỗ Lai không xa. Chỉ độ một sải tay thôi nhưng không tài nào nắm bắt được. Lai nhỏm dậy, giọng run run, đôi mắt dáo dác tìm kiếm trong bóng tối.

“Rin! Cậu ở đâu?”

“Đừng di chuyển!… Tớ không sao.” Giọng nói của Rin bị gián đoạn trong giây lát cùng với sự rung lắc của cầu tàu. Đến khi âm thanh kẽo kẹt ấy biến mất, Rin mới hổn hển nói: “Chỉ trượt một chân thôi. Cậu đừng lo. Người này đã cứu tớ rồi.”

Giọng của Rin dần dần trở về vẻ điềm tĩnh vốn có. Chỉ nhiêu đó thôi, dù cho không nhìn rõ, Lai cũng nhẹ nhõm được phần nào. Cô vội đứng lên, cố nuốt nước mắt vào trong, gắng gượng nói:

“May quá!… Anh ấy đỡ được cậu rồi à? Vậy thì…”

“Lai!!!”

Không hiểu sao mảnh gỗ dưới chân Lai bỗng thụt xuống. Nước tung tóe văng lên, không chỉ lạnh mà còn ngập ngụa một thứ mùi kinh tởm. Lai muốn gào lên nhưng không thể. Chân cô đang bị mắc kẹt vào một nơi nào đó, bị kéo căng như thể muốn đứt lìa.

Đau quá!

“Á!!!”

Tiếng hét của Lai bung ra cùng với lúc cơ thể cô ngã nhoài về phía trước. Trong khoảnh khắc, Lai đã nghĩ rằng mình sẽ bị dòng nước đáng sợ ấy nuốt chửng, và sau vài ngày nữa, tại cái nơi mà cô vừa đi tới, sẽ có rất nhiều người trông ngóng được nhìn thấy thân xác cô trôi về.

“Không! Đừng mà…”

“Lai! Ổn rồi… Là tớ đây! Rin đây.”

Lai vẫn vô thức giẫy giụa. Nước mắt cứ tuôn mà chẳng chịu ngừng. Nhưng nỗi sợ đã có thể vơi bớt. Hơi ấm của Rin. Vòng tay Rin đang từ từ trấn an tinh thần Lai.

“Rin. Tớ sợ!”

Lai khóc òa lên. Cảm xúc hoàn toàn lấn át lý trí, đến nỗi cô không hề nhận ra cơ thể người ôm cô cũng đang rung lên từng đợt.

“Lai, dậy nào! Phải nhanh chóng đi khỏi đây.”

Nói rồi, Rin choàng lấy vai Lai, đẩy cô từng bước về phía trước. Cầu tàu không ngừng rung lắc, tiếng kẽo kẹt ngày một to. Bước chân Lai cứ chần chừ không dám nhấc, tưởng như chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ khiến những mảnh gỗ dưới chân vỡ vụn.

“Có tớ đây. Sẽ ổn thôi mà!”

Rin siết chặt lấy vai Lai bằng những ngón tay run rẩy. Giây phút đó, Lai mới chợt nhận ra, Rin cũng đang sợ hãi chẳng kém gì mình. Vậy mà, nãy giờ cô chỉ nghĩ đến bản thân, không hề biết rằng mình đang trở thành gánh nặng cho người khác.

“Rin, đi nào!”

Dù sợ hãi, dù bước chân vẫn còn chệnh choạng, Lai vẫn muốn san sẻ gánh nặng với Rin. Cả hai cứ bước, bước tới.

Chẳng biết đã mất bao lâu, nhưng khi đất mềm bỗng chài dưới chân cũng là lúc Lai bật khóc nức nở.

… Đồng thời, ánh đèn pha từ đâu bỗng rọi thẳng hai người.

0
0

Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI

Tải COMI từ chợ ứng dụng

Trước
Tiếp

THẢO LUẬN TRUYỆN NÀY

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

1 Comment

  1. Bạch Quan Âm

    Lâu có chap mới quá, tác giả ơi!

    11/11/2020 at 17:11
    Đăng nhập để bình luận

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

BÌA 2 MANH
NẾU EM LÀ CÔ ẤY
10/09/2020
congaivuong_600x800
Nghe Bảo Tôi Là Con Gái Của Vua
02/12/2021
800×600
CHIÊU HOÀNG KỶ – Ghi chép về Nữ đế cuối cùng
05/12/2023
600×900
Lớp Học Mật Ngữ
02/04/2025
Thẻ:
bí ẩn, Đời Thường, huyễn huyễn, kinh dị, Lãng Mạn, truyện chữ, truyện Việt
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Điều khoản sử dụng
  • Hỏi & Đáp
  • Liên hệ

COMI © 2024 Comicola - Nền tảng truyện tranh bản quyền duy nhất tại Việt Nam.

Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Comicola

Giấy xác nhận Đăng ký hoạt động phát hành Xuất bản phẩm điện tử số 2700/XN-CXBIPH do Cục Xuất bản, In và Phát hành cấp ngày 01/06/2022

Giấy Đăng kí kinh doanh số 0313105297 do Sở Kế hoạch và Đầu tư thành phố Hồ Chí Minh cấp ngày 21/1/2015

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiCOMI

Đăng ký

Hãy điền thông tin vào các mục có đánh *

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiCOMI

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiCOMI

Premium Content

is a premium chapter

It will cost you coins to buy this chapter.

Click button buy chapter below to confirm about purchase this chapter, or cancel to close this popup.

Please login to buy this chapter.