***
Đi hết trục đường chính là tới quảng trường Ngọn Sáp.
Cái cây khổng lồ nhìn gần thật không khác gì một ngọn núi. Đen đặc như bóng đêm với những cánh tay vặn xoắn khủng khiếp vươn lên trời. Những cái rễ cao tới chục mét, uốn lượn xù xì như những con rắn khổng lồ. Toàn bộ thân cây được bao bọc trong một lớp gì đó màu đen nhớp nhúa chảy tràn như nhựa đường đã đông cứng. Thi thoảng lại nhìn thấy những mạch nhựa bị đốt cháy kết thành từng tảng lớn, tạo nên những hình thù vặn vẹo kì dị như hàng ngàn khuôn mặt đang méo mó gào thét. Đâu đó bên dưới lớp nhựa dày cả tấc, khói vẫn rỉ ra không ngừng, phảng phất mùi gỗ và nhựa cây cháy như mùi trầm hương trên chùa. Khói bảng lảng, quyện với làn sương mờ giăng đầy phố, cản bớt tầm nhìn.
Đăng Minh nuốt nước bọt. Nó không thể tưởng tượng nổi ‘cái gì’ đã có thể biến một thứ sự sống như Ngọn Sáp trở nên tang thương khủng khiếp như thế. Cái cây vẫn sống, hiên ngang đứng vững, cho dù những vết thương trên mình nó vẫn đang rỉ máu từng ngày.
Đăng Minh đã thế, Hạnh còn có vẻ xúc động hơn rất nhiều. Con bé đứng chết lặng nhìn Ngọn Sáp, hai bàn tay siết chặt cứ run lên không ngừng. Đôi mắt đen huyền lúc này dường như phản chiếu lại bóng đêm trước mặt, trở thành đen đặc, vừa đau thương, vừa sợ hãi.
“Hạnh…Hạnh… cậu có sao không thế?” Đăng Minh lo lắng khi gương mặt của Hạnh ngày càng trở nên nhợt nhạt.
“Tớ… tớ không sao,” Hạnh đáp, giọng đã lạc đi chút ít. “Mà thấy tang thương quá …”
Tùng Linh và Cháng đi đằng trước không nhận ra sự xúc động của Đăng Minh và Hạnh, có lẽ cả hai đều đã quá quen với khung cảnh này từ khi sinh ra. Chúng nó rảo bước về phía một tòa nhà ba tầng với mái cong lát ngói ống cổ. Sau vài phút, Đăng Minh và Hạnh cũng nhanh chóng theo sau.
Phía trước cổng chính là một bệ đá hình trụ cao ngang người, bên trong có một chiếc đĩa lớn bằng gốm với hoa văn nổi tinh xảo màu xanh ngọc. Chiếc đĩa dường như đang nổi trên mặt nước hoặc một thứ chất lỏng kì lạ nửa như sương khói, nửa như mặt hồ, phản chiều bầu trời trong vắt.
Tùng Linh nhanh nhẹn tháo chiếc đèn bên hông nó ra, đặt vào chiếc đĩa. Một luồng lửa màu cam bùng lên trong thứ chất lỏng kì lạ, tạo thành một con chim lửa với cái đầu nhỏ nhắn nghiêng nghiêng trông như chim bồ câu. Phần lông trên cổ sẫm màu với những đốm sáng li ti như sao mọc giữa trời: chim cu gáy. Nó cất giọng nói, giọng nữ dịu dàng và hơi cao nhưng rất ngọt ngào: “Xin chào Hoàng Lý Tùng Linh. Bạn tới Ban hành chính hôm nay có việc gì vậy?”
“Tôi cần đưa vài người bạn mới đi đăng kí cư trú tạm thời,” Tùng Linh đáp.
“Hồ sơ của các bạn đã được chuyển tiếp lên tầng ba, Ban Nhập Cư. Vui lòng chờ tới khi lượt của bạn được gọi. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!” Nói rồi ngọn lửa lại bùng lên, con chim biến mất. Gần như lập tức, cánh cửa đá phía sau trượt qua một bên rất nhẹ nhàng, cho phép tụi nó bước vào bên trong tòa nhà.
Kiến trúc bên trong tòa nhà hành chính gợi nhớ tới những bộ phim cổ trang pha giả tưởng nào đó. Những cột gỗ đen bóng cao ngất ngưởng, chạm trổ hết sức tinh vi, những tấm rèm tre lớn vẽ tranh phong cảnh, chim chóc, treo dưới từng hàng y môn dài nhiều lớp bằng nhiễu đen và vàng. Những dãy hành lang dài với dàn đèn trứng lơ lửng ánh sáng màu vàng đỏ ấm áp, sàn nhà trải thảm thêu hoa văn chữ Thọ màu đỏ đun. Chính giữa sảnh, một pho tượng đồng đen hình nhiều con vật kì dị trong các tư thế khác nhau như đang tỏa ra khắp phía, lóa lên trong ánh sáng mặt trời rọi thẳng xuống từ thiết kế ‘giếng trời’ xuyên lên mái nhà ở tầng Ba.
Người đi lại tấp nập, cũng giống như ngoài phố.
Tụi trẻ đi lên tầng Ba theo sự chỉ dẫn của con chim ngoài cổng. Ngồi đợi trong một sảnh khác, chờ tới lượt.
Đón tiếp ở quầy số Hai là một chị gái chừng hai lăm, hai sáu tuổi, tóc búi gọn gàng, mặc chiếc áo choàng màu vàng nâu cổ tròn đứng và biểu tượng cách điệu của Ngọn Sáp thêu trên ngực áo. Sở dĩ Đăng Minh đoán đó là Ngọn Sáp do từng nghe Cháng giới thiệu, chứ hình cái cây tươi tốt với tán lá sum suê trước mặt nó thực sự khác một trời một vực với những cánh tay đen ngòm vặn xoắn vươn lên trời và những mạch nhựa hừng hực âm ỉ rỉ máu nó vừa nhìn thấy ngoài quảng trường.
“Chào các em,” giọng chị nhân viên nhẹ nhàng với ngữ điệu chuẩn mực của Lũng Mây. “Chị có thể giúp gì cho các em?”
“Các bạn này đã đến Thác Bạc sáng thứ năm vừa rồi,” Tùng Linh từ tốn trình bày. “Em đưa các bạn tới đăng kí cư trú.”
Chị nhân viên gật đầu, đưa cho hai đứa mẫu tờ đơn để khai lí lịch cá nhân. Trong lúc Đăng Minh ngồi cặm cụi viết thì Tùng Linh và Cháng đưa Hạnh đi chụp ảnh trước.
“Thác Bạc, sáng ngày mười sáu tháng bảy, không giờ mười hai phút…” chị nhân viên lẩm nhẩm lúc nhập thông tin của Đăng Minh vào hệ thống. Rồi chị quay sang Đăng Minh, có chút ngạc nhiên: “Theo như hệ thống thì ‘Đường Đến’ của các em nối thẳng từ Hà Nội?”
“Dạ,” Đăng Minh gãi đầu, không ngờ ở cái xứ sở tâm linh này, hệ thống hành chính quản lí cũng tân tiến và chặt chẽ như thế. “Vâng bọn em là người Hà Nội.”
“Cả hai em đều là người Kinh Thành?” Chị nhân viên hỏi lại, như chưa tin lắm vào những gì mình đang nghe.
Hai chữ ‘Kinh Thành’ đầy xa lạ lọt vào tai khiến Đăng Minh đơ người ra mất vài giây. Rồi nhận ra việc người ở Lũng Mây sử dụng một từ cổ xưa như thế để gọi Hà Nội cũng chẳng có gì quá khó hiểu, nó mỉm cười gật đầu.
Chị nhân viên không nói gì nữa, chăm chú nhập thông tin. Đăng Minh thậm chí còn có cảm giác chị như cẩn trọng hơn so với khi nãy. Thì ra ở cái xứ sở kì lạ này, đứa con dân Thủ Đô như nó vẫn có những giá trị khác biệt, Đăng Minh tự nhủ. Nếu người Lũng Mây có thể hiểu được việc Đăng Minh là con nhà phố cổ Hà Nội chính gốc, là người Kinh Thành ‘đậm đặc nguyên chất không pha tạp’, chắc hẳn họ còn phải nể nó hơn nữa.
Đăng Minh bất giác ưỡn ngực phổng mũi.
Ba đứa còn lại hoàn toàn không biết nguyên nhân của sự kiêu căng bất thình lình của Đăng Minh, nên đứa nào cũng không khỏi ngạc nhiên khi thằng này dõng dạc một tiếng ‘Có’ rất đanh thép, lúc chị nhân viên hỏi có muốn ở lại Lũng Mây hay không. Nếu Hạnh không hớt hải ngăn lại, Đăng Minh có khi đã cầm bút kí xoẹt vào tờ giấy đăng kí tạm trú không một cái chớp mắt.
“Từ từ… từ từ đã,” Hạnh tá hỏa kéo Đăng Minh ra một góc. “Cậu làm gì thế? Không muốn về nhà nữa à?”
“Về nhà á,” Đăng Minh ngớ người. “Về nhà thì có gì hay?”
“Nhưng … nhưng chẳng lẽ… cậu… cậu định ở lại đây luôn?” Hạnh nhíu mày.
“Dĩ nhiên không phải,” Đăng Minh đáp, nó chưa nghĩ được xa đến thế. Nhưng cái xứ sở thần kì này thực sự không phải là thứ người ta có thể gặp được hàng ngày, Đăng Minh mím môi. Nó mới biết bí mật của Lũng Mây ngày hôm qua, vẫn còn quá nhiều thứ để tìm hiểu, để khám phá. Lẽ nào lại có thể dễ dàng bỏ qua? Nghĩ như thế, nó nhìn Hạnh: “Nhưng mà chẳng nhẽ cậu không muốn ở lại đây chơi thêm à? Để… để tìm hiểu thêm về Lũng Mây ấy?”
Hạnh không nói gì. Đăng Minh tiếp ngay: “Cậu nghĩ đi, giờ mới đầu tháng Tám, trường bọn mình còn chưa vào học. Bọn mình về thành phố bây giờ cũng không có gì làm. Trong khi ở đây…”
Đăng Minh bỏ dở câu nói của nó ở đó, nhưng cũng có thể nhận ra sự phân vân trong ánh mắt của Hạnh. Con bé đang không cưỡng lại được sức hút của Lũng Mây thần bí.
Đăng Minh chốt hạ bằng cách trấn an: “Cậu yên tâm, mình chỉ ở lại chơi tạm một thời gian ngắn thôi. Khi nào năm học chuẩn bị bắt đầu thì mình lại về Hà Nội. Thế là mình chẳng bỏ lỡ cái gì cả.”
Tới đây thì Hạnh đã có vẻ khuất phục hẳn. Con bé cắn môi suy nghĩ thêm một lúc, rồi trả lời: “Vậy cũng được. Nhưng ít nhất thì cũng phải báo với gia đình một tiếng chứ?”
Câu hỏi của Hạnh làm Đăng Minh sực nhớ ra rằng nó lạc lên đây đã bốn ngày mà chưa một lần liên lạc với bố mẹ. Giờ này hẳn bố mẹ nó cũng đang lồng lộn lên tìm kiếm nó như lúc bố mẹ Hạnh đi tìm con bé. Chắc chắn cả nhà đã báo công an, và ảnh nó giờ này đã ngập tràn trên các trang tìm người thân mất tích.
Đăng Minh le lưỡi. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho nó quên hẳn mất cái chuyện quan trọng nhất.
Quay lại bàn phục vụ, Đăng Minh lập tức hỏi ngay: “Chị ơi, cho em hỏi… Bọn em vô tình tới đây nên không biết rõ… Lũng Mây rốt cuộc nằm ở vị trí nào của Việt Nam thế ạ?”
“Không sao em, có rất nhiều người có chung câu hỏi như vậy mà,” chị nhân viên mỉm cười thân thiện. “Địa danh của Mảnh Gương gần nhất với Lũng Mây là Thành phố Hà Giang.”
**********************
Hết Chương 6
[1] Tiếng Mông: đấy, đó.
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI