***
Cả Tùng Linh và Hạnh đều á khẩu khi nghe Đăng Minh thuật lại cuộc gặp gỡ với chị bác sỹ. Dĩ nhiên Đăng Minh cũng đủ tỉnh táo để giấu kín ý định rời khỏi Lũng Mây với Tùng Linh. Thậm chí còn không hé răng về vụ tấn công trong cửa hàng Dixeko, nó chỉ bảo là vô tình gặp chị trên đường.
“Vậy giờ hai bạn định tính thế nào? Hai tuần nữa phải trở lại Hà Nội để nhập học rồi đúng không?” Tùng Linh hỏi.
Đăng Minh thừ người. Lúc này nó chỉ muốn thở dài. Nhưng thở dài thở mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Chỉ cần tưởng tượng việc ở lại Lũng Mây thêm sáu tháng nữa, trong khi kẻ địch giấu mặt vẫn còn nằm trong bóng tối, nó vừa sợ vừa nản. Chưa kể từ giờ Đăng Minh rất có thể sẽ phải chịu đựng sự kỳ thị của một số thành phần cực đoan về gốc gác Kinh Thành của mình nữa.
Đăng Minh cười cay đắng. Chút huyền ảo kỳ bí của Lũng Mây đã che mờ mắt nó. Nếu như Hạnh và nó tới thành phố Hà Giang rồi bắt tàu hỏa về Hà Nội ngay ngày hôm kia, thì sự việc đã không đến nỗi trở thành như thế này. Bây giờ thì nó đã thực sự mắc kẹt. Tự giận mình, nó đâm giận tất cả mọi thứ xung quanh.
“Tôi nghĩ,” Đăng Minh đáp, sau một hồi suy tính. “Trước hết tôi cứ phải thử rời khỏi đây xem thế nào đã.”
“Ý anh là chị bác sỹ đã nói dối?” Tùng Linh vào thẳng vấn đề, không chút vòng vo.
“Không, tôi tin chị ấy nói thật,” Đăng Minh gạt đi ngay. “Nhưng đó là giả thuyết của chị ấy. Trường hợp như tôi là đầu tiên, nên giả thuyết của chị có thể sai…”
“Nhưng nếu chị ấy nói đúng,” Hạnh đứng nãy giờ không nói gì, đột nhiên chen lời, giọng đầy lo lắng. “Thì cậu rất có thể sẽ ngất xỉu lần nữa đấy.”
Đăng Minh thừ người, biết Hạnh nói đúng. Nghĩ tới cơn đau quặn thắt hôm trước, nó vẫn còn thấy lợm giọng.
Mới tới Lũng Mây chưa đầy một tuần, Đăng Minh đã ngất xỉu tới ba lần. Nghe thôi cũng đã chỉ thấy buồn cười chứ chẳng thương cảm gì được. Không phải nhân vật chính của bộ truyện ngôn tình đam mỹ nào, nó chẳng muốn cứ phải làm cái trò vô dụng nhất trên đời là lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự hết lần này tới lần khác.
Nhưng nó cũng chẳng thể ở lại Lũng Mây thêm sáu tháng nữa.
Dẫu là cách nào thì bây giờ nó cũng phải thử.
***
Bọn trẻ lên đường ngay tối hôm đó. Vì ban ngày Tùng Linh còn phải đi học, mà Đăng Minh chẳng thể chờ tới cuối tuần. Lúc ba đứa kéo nhau ra khỏi Đe Lửa, sương mù đã căng trắng đục khắp các ngóc ngách. Thậm chí có những đoạn còn không nhìn rõ cả ánh đèn từ các cửa hàng, nhà dân hai bên đường.
Khác với lần trước tới thành phố Hà Giang phải đi bằng ô tô để tránh sự dòm ngó của người Mảnh Gương, lần này Tùng Linh dẫn Hạnh và Đăng Minh ra khỏi Lũng Mây bằng… xích lô.
Dĩ nhiên, xích lô ở Lũng Mây hoàn toàn không giống với xích lô ở Mảnh Gương mà Đăng Minh vẫn biết. Tùng Linh bảo chiếc xe này là quà ông nó mua tặng nó mấy năm trước khi nó thi đỗ vào trường đại học của Ngọn Sáp. Bên cạnh thiết kế duyên dáng với rất nhiều chi tiết chạm trổ trên khung kim loại màu đồng, ghế bọc vải thổ cẩm màu đỏ mận với hoa văn chìm hình con chim lửa, biểu tượng của của Đe Lửa, và phần mái vòm kéo tự động chắn mưa, chiếc xích lô hoàn toàn không có người kéo. Thay vào đó là một bảng điều khiển với một tay cầm và vô số nút bấm. Mỗi khi Tùng Linh đổi hướng, chiếc tay kéo phía trước, mà lẽ ra dành cho người phu kéo xe, ngúc ngoắc trái phải.
“Chúng ta sẽ đi ra cửa ngõ phía Đông của Lũng Mây, cũng chính là trên đường đi Hà Giang hôm trước,” Tùng Linh vừa giải thích, vừa rẽ một cú điệu nghệ ở ngã tư ngay trước khi đèn tín hiệu đổi màu. Cũng nói thêm là đèn giao thông ở Lũng Mây là đèn lồng, bay lơ lửng, ba màu xanh vàng đỏ. Vì sương mù ở đây lúc nào cũng dày đặc, nên đèn tín hiệu không đơn thuần đứng im một chỗ, mà bay lượn tứ tung ở ngã tư, bắn ra các tia sáng nổ lốp đốp mỗi khi đổi màu. Khi nào sương quá dày, còn có cả nhạc hiệu và thông báo giọng nói cho người đi đường.
Chiếc xích lô phi thẳng một mạch tới cửa Đông. Hôm trước ngồi ô tô, tầm nhìn có phần bị khuất, Đăng Minh không nhận ra bức tường thành kiên cố bao quanh Lũng Mây. Cổng thành uy nghi cao hàng chục mét, dày ba, bốn mét bằng đá tảng với hai tầng mái lợp ngói mũi hài. Hai cánh cổng nặng nề bằng thép đứng im lìm trong bóng tối. Theo lời Tùng Linh thì cánh cổng này đóng vào lúc mười hai giờ đêm, chỉ mở lại vào sáng hôm sau.
“Nhiều người ra vào thế này, người ta có quản lí được hết không thế?” Đăng Minh tò mò khi xe đang xếp hàng qua cổng.
“Hệ thống an ninh của Lũng Mây không tầm thường đâu,” Tùng Linh lập tức đáp, giọng đầy tự hào: “Là anh chưa biết chứ có một bức tường vô hình bao quanh Lũng Mây, gọi là Mắt Phượng. Mắt Phượng có khả năng phát hiện và nhận dạng slim ki. Chỉ cần đi qua đó, lập tức hệ thống sẽ phát hiện ra ánh sáng của anh, và ghi lại. Người và pang ki chưa từng được đăng kí trong hệ thống mà đi qua các cửa khẩu như thế này sẽ bị giữ lại ngay. Nói đơn giản là chẳng có ánh sáng lạ nào lọt qua được sự kiểm soát của Mắt Phượng hết.”
Nói tới đó thì chiếc xích lô cũng từ từ đi qua cổng thành. Vì cả Đăng Minh và Hạnh đều đã được đăng kí trong hệ thống ở Lũng Mây, nên cả hai đi qua không có sự cố nào. Tùng Linh nhanh chóng lái xe bon bon trên đường cái. Biên giới ánh sáng của Lũng Mây không nằm đúng ở cửa thành, mà thay đổi liên tục và trải rộng thêm vài cây số sau đó nữa. Vậy nên tụi nó tiếp tục đi.
Đến gần nửa tiếng sau đó, vẫn chưa có điều kì lạ nào xảy ra. Đồng hồ trên xe báo hiệu đã đi gần hai mươi cây số ra khỏi cửa Đông, nhưng Đăng Minh vẫn hoàn toàn an phận. Gió đêm tạt vù vù vào mặt, Đăng Minh bắt đầu thấy buồn ngủ. Nó ngả lưng xuống ghế sau, mi mắt dần trĩu lại.
Đúng lúc nó đang định kết luận lời phán đoán của chị bác sỹ là lo lắng hão huyền, thì cơn đau ập tới bất thình lình khiến Đăng Minh choáng váng mặt mày. Một lần nữa, ngực nó sôi lên, nóng ran như bị đốt. Đầu óc điên đảo, tiếng trống trận thình thình từ đâu đã trở lại, cùng cả tiếng chuông gió lanh canh phảng phất trong những màu sắc quay cuồng. Nó cố ghìm cơn đau xuống để khỏi hét lên, nhưng vẫn ôm ngực ngồi gục xuống.
Giọng Hạnh hoảng hốt giục khiến Tùng Linh lập tức quay đầu xe, phi như bay trở lại Đe Lửa. Hạnh mặt cắt không còn hột máu, chỉ biết đỡ lấy Đăng Minh lúc này đang co giật liên hồi.
***
Chừng nửa tiếng nằm nghỉ trong phòng, Đăng Minh bắt đầu tỉnh táo trở lại. Cũng may chưa rời khỏi Lũng Mây quá xa, nên lần này Đăng Minh không ngất xỉu như hôm trước.
Nó ngồi dậy, đưa mắt nhìn Hạnh và Tùng Linh một cách mệt mỏi. Xem ra, chị bác sỹ dự đoán chính xác mất rồi.
Hai đứa bạn nó đều im lặng không nói gì.
“Linh,” Đăng Minh lại là người phá tan sự yên lặng. “Có chuyện này… tôi cần phải kể với cậu.”
Tùng Linh liếc mắt dò xét Đăng Minh. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng là đứa trẻ nhanh nhạy, Tùng Linh hẳn đã cảm nhận được mức độ nghiêm trọng trong câu chuyện của Đăng Minh. Nó ngồi thẳng người dậy, một tay vân vê dưới cằm, chăm chú lắng nghe.
Đăng Minh tằng hắng một tiếng. Rồi rất trình tự, nó kể lại cho Tùng Linh tất cả sự việc từ ngày đầu tiên nó gặp Hạnh và việc con bé mất tích một cách bí ẩn, không sót chi tiết nào. Về người đàn ông mặc áo mưa trên cầu, về bông hoa hồng bí ẩn khiến tụi nó ngất xỉu, về việc Hạnh không có chút kí ức nào về buổi tối ngày hôm đó. Và lần đầu tiên, nó kể lại cho cả Tùng Linh lẫn Hạnh nghe về bầu trời mùa xuân màu xanh bàng bạc với những cánh hoa đào bay trong gió nó nhìn thấy trong giây phút mơ hồ giữa những cơn mơ. Duy có chi tiết về cô gái mắt mèo và chiếc vòng bạc, chẳng hiểu vì lí do gì, nó vẫn không thể mở lời.
Hạnh ngồi bên cạnh, ngạc nhiên khi Đăng Minh bất ngờ tiết lộ mọi chi tiết cho Tùng Linh, nhưng không ý kiến gì.
“Nói… nói vậy là… hai bạn có thể đã bị bắt cóc tới đây?” Tùng Linh hỏi, bàn tay trái vẫn không ngừng vân vê dưới cằm.
“Đúng vậy,” Đăng Minh gật đầu. “Và qua vụ đầu độc, thì kẻ bắt cóc còn muốn giữ tôi ở lại Lũng Mây nữa.”
“Vậy tại sao tự dưng anh lại kể hết tất cả với tôi?” Tùng Linh liếc nhìn Đăng Minh.
“Vì trong lúc nằm suy nghĩ, tôi đã nhận ra một chi tiết quan trọng,” Đăng Minh hít vào một hơi. Nó tiếp lời: “Khi nãy, đi qua cổng phía Đông của Lũng Mây, cậu đã nói là hệ thống an ninh của Lũng Mây có khả năng phát hiện các ánh sáng lạ phải không? Nhưng khi chúng ta trở lại từ Hà Giang, rồi cả hôm nay nữa, hệ thống không hề phát hiện ra slim ki lạ trong người tôi, cậu nghĩ là vì sao?”
Tùng Linh nheo mắt suy nghĩ, có thể thấy nó không chuẩn bị cho câu hỏi thình lình của Đăng Minh, nhưng rồi vẫn trả lời: “Khả năng duy nhất tôi nghĩ ra là lượng slim ki lạ rất nhỏ, lại lẫn trong slim ki vốn có của anh, nên rất khó phát hiện ra.”
“Tôi cũng đoán vậy,” Đăng Minh gật đầu. “Vậy nếu slim ki đó chưa nằm lẫn trong slim ki của tôi, mà ở trong chiếc vòng bạc. Cậu nghĩ khi đi qua cổng có bị phát hiện không?”
“Chắc chắn là có!” Tùng Linh đáp ngay tắp lự, rồi gần như lập tức, nó chột dạ: “Ý của anh là… có kẻ lợi dụng lúc chúng ta ra khỏi Lũng Mây…”
“Đúng,” Đăng Minh gật đầu lần nữa. “Lí do họ hạ độc tôi ở Hà Giang chứ không phải ở Lũng Mây là vì họ không thể mang chiếc vòng vào Lũng Mây mà không bị hệ thống an ninh ở đây phát hiện ra. Càng chứng tỏ độc tố tôi trúng phải chính là slim ki. Hành động có tính toán như thế chắc chắn đã được lên kế hoạch từ trước, cũng có nghĩa là…”
“Nghĩa là… họ biết trước việc chúng ta sẽ tới Hà Giang nên mới chuẩn bị…” Hạnh tiếp lời, lập tức lấy hai tay ôm mặt sợ hãi. Kẻ địch nằm đâu đó rất gần xung quanh tụi nó mà thôi.
“Vậy thì tôi lại càng không hiểu… Tại sao anh lại kể chuyện này với tôi?” Tùng Linh nhíu mày. Ánh mắt bất thần thay đổi, trở nên sắc lẹm, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Chẳng phải, nếu nói về lý thì… tôi chính là một nghi can số một hay sao?”
Đăng Minh nhìn Tùng Linh hồi lâu, trước khi thở phào một tiếng, mỉm cười: “Tôi cũng đã nghĩ thế. Thật may cậu lại hỏi… ít nhất giờ tôi có thêm một lí do để tin cậu không phải kẻ thù… Thực ra tôi nghĩ… tôi cần sự giúp đỡ của một người hiểu rõ về Lũng Mây. Chỉ tôi và Hạnh nhất định sẽ thua. Nhưng nếu có thêm cậu… Tóm lại tôi chỉ còn mỗi cách liều mà tin cậu lần này…”
Tùng Linh nheo mắt nhìn Đăng Minh: “Tôi đã đánh giá sai về anh thì phải. Anh không hề đơn giản như tôi nghĩ. Những người Kinh Thành có phải đều như thế không?”
Lần này tới lượt Đăng Minh ngạc nhiên: “Sao… sao cậu biết chúng tôi là người Kinh Thành? Tôi chưa bao giờ nói…”
“Anh nghĩ Đe Lửa là nơi thế nào chứ?” Tùng Linh cười nhạt. “Sao có thể dễ dàng để người lạ lưu lại mà không điều tra chút nào được?”
Đăng Minh cười khan một tiếng. Lúc này, thật tâm nó hi vọng Tùng Linh là bạn, vì nếu là kẻ thù, thằng này chắc chắn không phải dạng vừa.
**************************
Hết Chương 9
Cảm ơn các bạn đã đọc hết chương 9. Các bạn có thể follow mình tại https://www.instagram.com/cheseen55/ nhé 😀
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI