COMI
  • TRUYỆN TRANH
  • TIỂU THUYẾT
  • CỬA HÀNG XU
  • ĐĂNG TRUYỆN
Đăng nhập Đăng ký
  • TRUYỆN TRANH
  • TIỂU THUYẾT
  • CỬA HÀNG XU
  • ĐĂNG TRUYỆN
  • FAQ – Hỏi & Đáp
  • Giỏ hàng
  • Liên hệ
  • Về chúng tôi
Đăng nhập Đăng ký
Tiếp

  1. Home
  2. May Mắn Gặp Nàng
  3. Chương 1: Bi kịch - Bi kịch
Tiếp

Chương 01: Bi kịch

Trong một căn phòng nhỏ, một nữ tử gầy yếu, xanh xao bất lực nằm trên giường. Tuy khuôn mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn không sao làm ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp động lòng người kia. Phu quân cùng tiểu thiếp đứng trước giường nhìn nàng với ánh mắt chán ghét. Hắn lạnh lùng nói:

– Tiện nhân! Ngươi không xứng làm thê tử của bổn quan. Nói! Nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai hả?

Nàng chưa kịp lên tiếng thì ả tiểu thiếp đã mỉa mai:

– Ngọc Yên tỷ! Tỷ mau nói với tướng công đi! Cha của đứa nhỏ là ai?

Ngọc Yên đau đớn khi nghe chính phu quân mà mình yêu hết lòng nói như vậy. Bất giác những giọt nước mắt mà nàng kiềm chế tuôn trào. Nàng yếu ớt lên tiếng:

– Phu quân. Chàng nói vậy là có ý gì? Thai nhi đương nhiên là của chàng rồi. Thiếp không bao giờ làm điều gì trái với lương tâm cả. Phu quân, chàng phải tin thiếp.

– Hừ! Ngươi đừng tưởng nói những điều này bổn quan sẽ tin ngươi. Người đâu! Đem chén thuốc này cho tiện nhân Ngọc Yên uống đi.

– Dạ.

Hạ nhân thấy thương cho nàng nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn.

– Phu nhân, người mau uống chén thuốc này đi.

Ngọc Yên lòng đau như ngàn mũi dao đâm xuyên. Nàng nghẹn ngào mỉa mai nói:

– Các ngươi… Ha ha! Chu Cảnh – phu quân à! Ta thật không ngờ ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng… Ngay cả giọt máu của mình mà ngươi lại muốn giết. Là ta đã nhìn lầm ngươi. Chỉ trách ta mà thôi.

Chu Cảnh tức giận lên tiếng:

– Im miệng! Uống chén thuốc đó xong, ngươi vẫn là phu nhân của Chu Cảnh ta.

Ả tiểu thiếp ghen ghét, không cam lòng thêm dầu vào lửa:

– Phu quân! Nàng ta cho người đội nón xanh lớn như vậy, sao chàng lại cho nàng ta ở lại phủ chứ?

Hắn bực dọc, day day thái dương mắng:

– Câm ngay!

Lúc này đây, hắn cảm thấy Ngọc Yên là tốt nhất. Nàng luôn dịu dàng, hiểu chuyện, nghe lời. Sâu trong thâm tâm, Chu Cảnh thật sự không muốn nàng rời xa chính mình.

Ngọc Yên nghe những lời kia của Chu Cảnh thì cay đắng cười, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ:

– Ha ha! Ta thà không có phu quân còn hơn là mất con. Ta sẽ không uống!

Chu Cảnh bừng bừng lửa giận, tay đem bình hoa trên bàn ném xuống đất.

– Ngươi… Hừ! Không uống cũng phải uống. Người đâu!

Hắn liếc mắt ra lệnh. Đám hạ nhân giữ chặt thân mình, rồi cạy miệng nàng ra đổ thuốc vào.

– Khụ… Khụ…

Ngọc Yên cảm thấy bụng mình đau dữ dội. Một mạng người bên trong đã từ từ biến mất.

– Hức hức… Con của ta… Nó còn chưa nhìn thấy thế gian này có những gì tươi đẹp mà. Hu hu…

Chu Cảnh lạnh nhạt nhìn nàng, ánh mắt vẫn còn chút gì đó quan tâm. Hắn nghe nói nàng mang thai con của người khác thì ghen tới mức hận cả nàng.

Ngọc Yên ngước mặt lên nhìn Chu Cảnh. Nàng lạnh lùng hỏi:

– Ngươi có từng nhớ những lời hứa hẹn trước đây không? Ngươi xem ngươi bây giờ có thực hiện được điều gì chưa? Ngày xưa ngươi nói là ngươi chỉ lấy duy nhất một mình ta mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Ngươi có được công danh liền lấy thêm bao nhiêu là tiểu thiếp, có mới nới cũ. Hức hức… Ngươi nói… nếu chúng ta có hài nhi thì sẽ đem cả nhà đi dạo chơi khắp nơi. Ngươi không hề… không hề làm được lời thề hứa năm xưa. Chưa từng! Chưa từng!

Hắn đứng ngơ ra đó, miệng nghẹn không nói được lời nào. Nàng xoa bụng, mỉm cười chua chát nói tiếp:

– Con à! Mẹ không để con cô đơn một mình đâu. Mẹ sẽ bảo vệ con.

Nói rồi, Ngọc Yên lao mình đập đầu vào tường. Chu Cảnh chưa kịp ngăn thì nàng đã từ từ ngã xuống đất, máu tươi chảy dài trên khuôn mặt ướt đẫm cả áo. Hắn chạy lại, ôm nàng, lòng bỗng nhiên nhói đau. Hắn day dứt trách mình:

– Là ta sai. Ta sai rồi. Nàng nhất định không được có chuyện gì đâu. Người đâu! Mời đại phu đến đây mau!

Ngọc Yên lạnh nhạt, giọng nói yếu dần:

– Ta sẽ… không bao giờ tha thứ cho ngươi – Chu Cảnh. Đời đời kiếp kiếp, ta – Phan Ngọc Yên hi vọng không bao giờ gặp ngươi… dù chỉ một lần.

Nói xong, nàng từ từ nhắm mắt. Chu Cảnh ôm chặt nàng, không tin tưởng hiện thực.

– Không! Ngọc Yên, nàng mau tỉnh lại đi. Ta sai rồi. Ta hối hận lắm.

Dưới tán cây xanh mướt, đôi trai tài gái sắc nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương. Nam tử khôi ngô, tuấn tú, nhã nhặn, dịu dàng. Nữ tữ xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu. Cặp mắt to tròn, sáng long lanh.

Nam tử hái một đóa hoa nhỏ bên cạnh cài lên đầu cho nữ tử trong lòng. Hắn dịu dàng nói:

– Ngọc Yên của ta thật xinh đẹp! Ta thề: Sau khi ta đỗ Trạng nguyên, ta sẽ mang kiệu hoa tám người khiêng tới rước nàng về. Ta yêu nàng! Ta sẽ chỉ lấy duy nhất một mình nàng làm thê tử mà thôi. Ta hứa đó!

Ngọc Yên cảm động, mỉm cười ngọt ngào rồi nói:

– Được. Ta sẽ chờ chàng trở về.

Chu Cảnh vui vẻ, cười to:

– Ha ha! Thật tốt quá!

Hắn nắm lấy tay nàng đi qua chỗ bàn trà. Sau đó, Chu Cảnh tiếp tục nói:

– Ngọc Yên! Ta suy nghĩ rồi. Sau này có hài nhi ta sẽ mua cho nó thật nhiều đồ chơi và quần áo. À! Đúng rồi. Cả nhà chúng ta phải đi ngắm núi Minh Nguyệt, hồ Đào Hoa,… nữa chứ. Nàng nói xem đi như vậy có còn quá ít không?

– Không đâu. Rất nhiều rồi.

Nàng dựa vào vai hắn rồi nhẹ nhàng nói:

– Chàng thật tốt.

Ngày qua ngày, cuối cùng ông trời không phụ lòng Ngọc Yên. Chu Cảnh đỗ Trạng nguyên. Hắn thực sự mang kiệu tám người khiêng rước nàng về phủ. Nhưng những hạnh phúc, vui vẻ của nàng chẳng kéo dài được bao lâu. Hắn nạp thêm không biết bao nhiêu là thị thiếp. Những lời thề non hẹn ước năm xưa như những vết dao cắm sâu lòng nàng. Ngọc Yên thường xuyên bị phu quân mình yêu đến chết đi sống lại mắng nhiếc không thương tiếc.

Cho đến một hôm, nàng cảm thấy trong người không khỏe. Hắn mới cho mời thầy lang đến xem bệnh. Lang trung bắt mạch xong, cười nói:

– Chúc mừng Chu Trạng nguyên! Phu nhân có tin vui!

Hắn vui mừng, lắp bắp hỏi lại:

– Là… Là thật sao?

– Vâng! Lão phu không nói bừa.

– Ha ha! Người đâu tiễn thầy lang.

Nhưng tin vui chưa qua một ngày, Chu Cảnh đã hậm hực đá cửa vào phòng Ngọc Yên. Hắn nghe lời ả tiểu thiếp nên cho rằng nàng lẳng lơ, cắm sừng hắn. Hắn tức giận mắng:

– Tiện nhân! Nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai hả?

– Con đương nhiên là của chúng ta. Chàng đang nói bậy gì thế?

Hắn mặt mày hung dữ nói:

– Hừ! Tiện nhân! Dù ngươi nói thế nào ta cũng không tin ngươi. Nghiệt chủng này, ta sẽ không giữ lại. Ngươi biết thế nào rồi đấy.

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi một mạch.

0
0

Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI

Tải COMI từ chợ ứng dụng

Tiếp

THẢO LUẬN TRUYỆN NÀY

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH

thumbnail
#Baolauchiatay
20/02/2020
z2866205743612_1e57f8609aa3228b0988148e54814acf
Trợ Lý của Thần Chết
13/11/2021
Sứ Giả Âm Dương (1)
Sứ giả âm dương
04/01/2021
TamTau-cover
Violin Trio
26/12/2018
Thẻ:
Cổ Đại, Cổ Trang, Lãng Mạn ; tình cảm, truyện chữ, truyện Việt, truyện Việt Nam, xuyên không
  • Trang chủ
  • Về chúng tôi
  • Điều khoản sử dụng
  • Hỏi & Đáp
  • Liên hệ

COMI © 2024 Comicola - Nền tảng truyện tranh bản quyền duy nhất tại Việt Nam.

Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Comicola

Giấy xác nhận Đăng ký hoạt động phát hành Xuất bản phẩm điện tử số 2700/XN-CXBIPH do Cục Xuất bản, In và Phát hành cấp ngày 01/06/2022

Giấy Đăng kí kinh doanh số 0313105297 do Sở Kế hoạch và Đầu tư thành phố Hồ Chí Minh cấp ngày 21/1/2015

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiCOMI

Đăng ký

Hãy điền thông tin vào các mục có đánh *

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiCOMI

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiCOMI

Premium Content

is a premium chapter

It will cost you coins to buy this chapter.

Click button buy chapter below to confirm about purchase this chapter, or cancel to close this popup.

Please login to buy this chapter.