——————————————-
“ Lại gặp anh ở đây sao? Là anh phải không, anh gì đó ơi?”
Ami đang tắm nắng, liền thấy bóng người dưới tán cây rộng ngoài công viên đang chăm đầu làm gì đó. Với tính cách tò mò, cô liền đi xem thử.
“ Hở?”
Jungkook đang ngậm kẹo mút, vừa dang dở ván game lên nhìn cô gái.
A, thì ra là cô!
“ Ai da, ra đây tập thể dục cho thân hình dẻo dai chứ đâu luyện cho dẻo tay đâu?”
“ Là cô sao. Tôi khỏe rồi cần gì tập nữa”
“ Bệnh là luyện game nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. Chúng ta cùng đi tắm nắng, tập thể dục với mọi người. Hôm trước không rủ anh, hôm nay tôi rủ”
Nói rồi, Ami kéo tay anh chạy về phí bên kia đông người. Jungkook cũng theo cô, cất máy game đi, lâu lâu thay đổi tí coi bộ cũng hay. Đấu mấy ván rồi, chán lắm !!
Cô gái này vui vẻ, lại nhiệt tình khiến anh cả ngày cũng vui vẻ theo. Cứ thế lại thân nhau khi cùng ở chung bệnh viện.
———————————————–
“ Dạo này không thấy anh, tôi tưởng anh xuất viện mất rồi”
“ Không chỉ là chuyển sang phòng khác thôi. Phòng rộng rãi hơn, là VIP đó”
“ Ồ, giàu ghê nhỉ, chắc phòng đó thoáng hơn”
“ Ừ”’
“ Còn cô? Phòng cũ hở?”
“ Đúng rồi, tôi vẫn ở đấy. Thật ra đó là phòng của tôi, tôi tình nguyện chia sẻ phòng với người khó khăn”
“ Cô tốt bụng thật…”
“ Bệnh nhân Kim Ami, số 012, sinh năm 2001. Đến giờ uống thuốc rồi, mời cô về phòng”
Giọng của nữ y tá trưởng gắt gao, thông báo một tràng.
“ À vâng, tôi vào ngay. Tạm biệt anh nhé, sau này gặp”
Hóa ra cô nhỏ tuổi hơn anh sao? Cô gái này lại thêm một điều thú vị nữa.
“ À quên mất, phòng anh ở….”
Ami đi được nửa chừng, nhớ ra quên hỏi người kia liền quay lại.
“ VIP 7 lầu 3 khu B”
“ Vâng”
Cô bạn đầu tiên đã đi rồi, Jungkook thở dài về phòng nghỉ.
.
.
.
Cứ sáng nào cũng thế, Ami sang phòng gọi Kook dậy cùng đi tập thể dục cùng bọn trẻ khu A khoa nhi. Bọn họ tập luyện rất vui vẻ, Jungkook cũng bớt chán đi, chăm đầu vào game nữa.
Tối hôm đó, khoa nhi lại có liên hoan văn nghệ cho trẻ nhỏ, ai nấy cũng đều tham gia, Jungkook cũng không ngoại lệ. Buổi diễn đã xong, anh cùng Ami ra ngoài ngắm sao trời cho thoáng.
“ Hôm nay vui thật, bọn trẻ rất dễ thương. Anh thấy sao?”
“ Tôi cũng vậy, bọn trẻ rất dễ thương”
“ Ami? Tên em đúng chứ”
“ Anh biết rồi sao”
“ Lần trước nghe y tá gọi…”
Ami “à” một tiếng rồi cả hai cùng nhìn xa xăm trên trời.
“ Anh biết không, mẹ tôi thường nói, ngôi sao sáng nhất trên kia là thần hộ mệnh của tôi, ngôi sao đó sẽ giúp tôi khỏi bệnh”
“ Nhưng….tôi vẫn chưa khỏi được bệnh, ngược lại còn ở hẳn trong đây”
“ Em bệnh gì vậy, trước giờ chưa nghe em nói, tôi hơi tò mò…”
“ Tôi hả…Hahaa, bệnh khó nói lắm.Um….có thể coi là bệnh dai dẳng đi vì chẳng bao giờ khỏi được, có hết cũng để lại di chứng về sau hà. Mỗi đợt tái phát bệnh tôi đều di đến đây”
Jungkook im lặng, gật đầu. Hóa ra đó là lí do cô luôn bảo mình ở đây.
“ Từ giờ về sau, chúng ta là bạn nên không được giấu nhau điều gì được không? Vig lúc nào tôi thấy em cũng giáu giếm bản thân mình”
“ À. Được, tại không hỏi nên tôi không nói thôi”
Khi định mở lời, bọn trẻ ùa ra quay quanh họ vui đùa. Ami cùng Jungkook cũng vui vẻ, cười đùa cùng bọn trẻ.
“ Anh Jungkook, anh hát cho bọn em nghe đi. Lúc nãy bọn em đã biểu diễn cho mọi người coi rồi”
“ Đúng rồi, đúng rồi. Anh hát cho bọn em cùng chị Ami nghe đi. Mọi người rất hào hứng nghe anh hát”
Cả bọn đồng thanh nói.
“ Này mấy đứa, đừng làm khó cậu ấy. Chúng ta mà làm ồn sẽ ảnh hưởng đến người khác đó. Ngoan, mấy đứa đừng nghịch nữa”
Giọng y tá trực đêm dịu dàng dạy dỗ, bác sĩ ở đây nửa đồng ý nửa lại không đồng tình.
“ Đi, đi mà anh, bọn em năn nỉ đó”
Bọn trẻ lay lay tay anh năn nỉ.
“ Ừ được được, mấy đứa đừng năn nỉ nữa”
Jungkook cười hiền, gật đầu đồng ý yêu cầu đám trẻ nhỏ.
“ Mấy đứa đừng làm khó anh ấy nữa, anh ấy không được khỏe” Ami liền bênh vực Jungkook.
“ Anh ấy còn khỏe mà…Chị Ami, anh ấy còn bảo…”
“ Được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, tôi cũng đồng ý hát cho chúng nghe rồi còn gì. Mau, mấy đứa trật tự, xếp hàng ngồi xuống và giữ im lặng, tránh ảnh hưởng đến người khác, nếu không nghe lời anh sẽ không hát nữa”
“ Vâng vâng, mấy bạn chúng ta cùng trật tự ngồi xuống nào”
“ Chị Ami, chị cũng ngồi xuống đây theo hàng lối, im lặng trật tự”
“ Được rồi, chị ngồi đây nhé”
Ami thuận lòng đứa trẻ, ngồi xuống chỗ chính diện, cùng đám nhóc đó xem văn nghệ.
“ Nghe nói cậu là ca sĩ thì phải, chắc là hát hay lắm đây”
Vài bác sĩ cùng y tá khen ngợi.
“ Cậu biết chơi gutar không, tôi mang cho cậu đánh nhé!”
“ Vâng ạ, nếu có, cho tôi mượn một chút”
Gutar cũ kĩ được mang ra, anh trở về với vị trí ca sĩ của mình.
Giọng hát cất lên khiến vạn vật xung quang dao động, rất truyền cảm, rất ấm áp. Khoảng khắc anh nhìn vào cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ấy. Từng câu từng chữ như hằn in lên đó bao cảm xúc. Ami thẹn thùng mắc cỡ cúi đầu xuống né tránh cái nhìn của Jungkook. Chẳng phải từng câu chữ đó quá rõ rồi sao?
Cứ thế, bọn trẻ con vui đùa suốt đêm hôm ấy. Các nữ y tá thì khỏi nói, luôn miệng khen anh hết lời, nào là đẹp trai, nào là tài năng còn hát rất truyền cảm nữa chứ!!!
Jungkook bị bênh là cũng gom fan về cho bằng được!!
.
.
.
.
——————————————–
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI