“ Đang làm gì đó, làm chuyện mờ ám nên giật mình hả?”
Jungkook vỗ vai Ami một cái.
“ Đâu… đâu có. Cái này, anh không được nhìn”
Ami vội giật lại bức vẽ kia.
“ Có gì mà không cho tôi xem được. Một tí cũng keo kiệt vậy sao”
Anh bĩu môi.
“ Không được mà, bí mật”
Nói rồi Ami chạy đi mất.
Nhìn bóng lưng người đó thoăn thoắt chạy đi, lòng anh có chút xao xuyến. Jungkook ngây ngất trước vẻ đáng yêu đó, khóe môi cong lên cười.
.
.
.
.
Cứ dần dần suốt khoảng thời gian qua như thế đã hơn 2 tháng mất rồi. Bệnh cũng hồi phục rất tốt, ngày kia anh có thể xuất viện. Hôm đó Jungkook muốn cho Ami một bất ngờ.
Jungkook muốn tỏ tình, anh thích Ami!!
Hôm đó ngày nắng vàng tươi, bướm vờn trên những cánh hoa đỏ mọng. Jungkook chỉnh tề hồi hộp cầm bó hoa lưu ly đứng trước gương soi đi soi lại, mỉm cười không ngớt. Aigu, cứ thế này chưa kịp để người ta nhìn thấy đã toe toét rồi.
Hít một hơi thật sâu, bước ra cửa, từng bước từng bước đi đến phòng bệnh của Ami. Ami sao, chắc giờ này cô ấy đang líu lo trong đấy rồi còn gì!!!
Jungkook bước tới cửa, hình dung ra cô gái rạng rỡ đó xinh đẹp đến cỡ nào. Trống ngực đập hồi liên tục như nổ tung, Kook kéo cửa.
“ Ami, em đâu rồi, còn ngủ sao, không định đi tập thể dục hả?”
Mọi người trong gian phòng ấy quay đầu nhìn anh. Sao hôm nay căn phòng lạnh lẽo quá! Ami, cô ấy đâu?
“ A…chào bác, cháu đến tìm Ami, cô ấy có trong đây không?”
“ Ami….sao?”
“ À…dạ”
Người phụ nữ đó thở dài, khép lại đôi mắt đỏ ngầu, lắc đầu, dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
“ Ami…còn bé không còn ở đây nữa….”
“ Vậy cô ấy ra ngoài rồi sao?”
“ Không…con bé đã đi thật xa rồi…”
“ Ami đi đâu vậy, bác có thể cho con biết được không?”
Anh trấn tỉnh bản thân mình, hít thở thật sâu kiên nhẫn nhìn mẹ Ami trả lời.
“ Con bé….con bé…đi rồi, đi xa mất rồi, đi xa chúng ta rồi….cậu đừng tìm nữa….hức…”
Nghe đến đây, trái tim anh như ngừng đập, bó hoa theo tự do mà rơi xuống.
Ami, Ami đi rồi sao? Hôm qua vẫn còn…cô ấy còn vui vẻ cười với anh cơ mà.
“ Không…không thể nào…Hôm qua Ami vẫn….”
Jungkook ôm trái tim đau đớn của mình, cổ họng nghẹn lại, đắng nghét.
“ Con bé vẫn chưa cho cậu biết sao? Ami bị ung thư giai đoạn cuối rồi, ung thư máu”
“ Nhưng cô ấy đâu có dấu hiệu của xạ trị”
“ Đúng là do con bé yêu cầu như thế, nó không muốn xạ trị, chỉ dùng thuốc kháng sinh liều mạnh hay thuốc giảm đau mà thôi. Không phải nhà chúng tôi không có tiền mà là con bé nhất quyết từ chối xạ trị. Người làm mẹ như tôi thật không đáng…”
Jungkook lặng lẽ cúi đầu, anh định dành cho cô gái đó sự bất ngờ, ấy thế mà Ami lại bỏ anh đi xa mất rồi, nhìn ngắm Ami lần cuối. Cô gái anh yêu đang nằm yên vị trên chiếc giường trắng phau, nét mặt vẫn thanh tú vô cùng, từng đường nét trên gương mặt đều toát lên vẻ đẹp trong sáng như thiên sứ.
“ Con bé tái phát vào đêm hôm qua, lúc đó thuốc vô tác dụng, nó chỉ nói những lời cuối cùng rồi lặng đi mất…”
Jungkook thất thần trước lời của mẹ Ami, nhìn chằm chằm cô mà trái tim đau thắt, như ngàn nhát doa cứa vào nơi sâu thẳm của trái tim, khóe mắt cay cay đau đớn, dòng nước lấp lánh như pha lê rơi xuống.
Bó hoa này anh dành tặng em nhân ngày đặc biệt nhất…
Tình yêu này anh dành cho em dù non dại biết bao…
Lời tỏ tình cùng trái tim này muốn tặng cho em vào khoảng khắc đẹp nhất…
“ Vậy là anh sắp đi sao? Sẽ buồn chết mất, không có ai để trò chuyện”
“ Nếu muốn hôm đó tôi có thể sắp xếp đến gặp em trước khi đi”
“ Sau khi anh đi, nhiều lúc tôi cũng nhớ đến anh mà…”
“ Vậy em cho tôi số điện thoại của tôi đi hay địa chỉ nhà, khi nào em khỏe hẳn, xuất viện, chúng ta sẽ gặp nhau”
“ Được không đó, anh chẳng phải rất bận sao?”
“ Tôi sắp xếp được, tin tôi”
“ Vậy…hứa đi”
“ Hứa!!! Tôi hứa”
“ Vậy ngày kia anh đến, tôi sẽ cho anh nhé…!”
Ami, tôi chưa kịp nói lời tạm biệt em mà em dám bỏ tôi đi trước sao?
Giá như, hôm đó tôi nói ra hết có lẽ không quá trễ…
Nếu như trước đó chúng ta chưa gặp nhau sẽ đỡ phải đau đớn thế này.
Ami…em dậy đi, đừng ngủ nữa, chúng ta đi tập thể dục, bọn trẻ đang chờ kìa, không phải em đã hứa mỗi ngày đều sang phòng đánh thức tôi dậy cùng tôi đi tập hay sao?
Ami, em có biết tại sao tôi lại hát bài đó hay không? Bài hát đó là dành cho em vì em rất giống…
Ami, em suy nghĩ thế nào về tôi?
Ami, trong tim tôi, em luôn ở vị trí quan trọng…
Ami, có lời tôi chưa kịp nói với em….
Ami, cảm ơn em suốt thời gian qua bên cạnh chăm sóc, trò chuyện làm bạn với tôi…
.
.
.
Ami….tôi…tôi thích em…! Thật sự rất thích em!!
.
.
.
.
.
—————————————————————
“ Cái này con bé dặn tôi đưa cho cậu”
Bà chìa ra một bức vẽ được tỉ mỉ thắt chiếc nơ màu đỏ.
“ Trước lúc nó đi, Ami có dặn tôi đưa cho chàng trai đến gặp nó hôm nay. Thấy cậu đến, tôi d doán chăc là cậu”
“ Vâng…”
.
.
.
Ngày hôm đó, nắng giòn tan nhưng lòng người lạnh lẽo, đau đớn vô cùng.
Đến sau này anh mới biết bức tranh Ami vẽ là dành tặng cho anh, là bức tranh cô cho là bí mật.
Trên đó khắc họa rõ nét hình dáng chàng ca sĩ điển trai ôm đàn guitar hát thật ngọt ngào, ánh mắt trìu mến, dịu dàng nhưng sáng lấp lánh như tinh tú trên trời.
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI