Chapter 2: Chúa ban xuống đây một thiên thần.
Hướng dẫn
– Viết tên vào các thẻ giấy, mỗi tên viết hai lần, một vào thẻ có in “truth”, một vào thẻ có in “dare”.
– Xếp các thẻ “truth”,”dare” vào khung quay thứ nhất. Vặn khung quay ngược chiều kim đồng hồ để lên dây cót
– Đợi khung quay dừng lại, chốt tam giác ở đáy khung quay sẽ đẩy thẻ lên.
– Đút thẻ vừa được đẩy lên vào khe nhỏ. Ấn nút để nhận lệnh.
Lưu ý: – Tên được viết trên thẻ thể hiện lượt chơi
– Trong trường hợp phạm luật, khung quay phiếu phạt sẽ tự động quay
– Đừng để hết giờ
____________________________________________________________________________________
– Tuyệt cú mèo! – Đứa thứ sáu hào hứng reo lên. Đó là một thằng béo, một đứa nhạt nhòa tới độ, đã gần hết một học kỳ, An Phong vẫn không nhớ nổi tên nó. Thằng béo tên Tuấn. Nhưng nhạt nhòa không phải cái tội, Phong nghĩ thế, và cô cũng chỉ ước có thể nhạt nhòa như nó.
Về căn bản thì hội bốn đứa thật chẳng ưa thằng này, chỉ vì người tới lớp còn thưa thớt mà bọn trẻ ranh thì háo hức quá rồi. Vả lại, chúng nó cũng tò mò ghê gớm về những bí mật giấu kín của đám người chúng cho rằng họ dễ bị bắt nạt.
– Vậy sao mình không bắt đầu luôn đi. – Phương vẫn ngồi ghế nhưng chân nó rung loạn lên, tay không ngớt kéo kéo gấu áo Phong
An Phong dướn mày. Cô ngạc nhiên đôi chút về sự chuyển biến của cái hội bắt nạt này. Đương nhiên nếu cô là chúng nó thì Phong cũng sẽ không liều mình cầm trịch một trò chơi mà ngay bản thân không hiểu luật cho lắm. Nhưng giờ thì Phong biết, cô hiểu rõ luật nhất dù cô đã dịch bản hướng dẫn ra tiếng Việt.
– Ừ thì bắt đầu thôi – Tim cô gái đập thình thịch. Sự tò mò như lở dần và trào ngập cơ thể cô. An Phong nhấc gói giấy thiếc bóng, xé ra, để lộ một xấp thẻ cứng với các góc uốn tù. Đó là mười bốn thẻ Truth và Dare. Cô chia đều mỗi người hai thẻ, bảo chúng nhanh chóng viết tên.
– Sẵn sàng chưa – Phong đặt tay lên khung quay chính sau khi xếp tất cả các thẻ vào mười bốn cái khe.
Bọn nó lưỡng lự nhìn nhau và rồi đứa nào cũng gật. Riêng với An Phong, cô không do dự, ấn mạnh tay rồi quay khung tròn đó theo hướng ngược chiều kim đồng hồ. Tiếng tạch tạch như lúc quay dây cót hộp âm nhạc vang lên, nhưng khi cô gái thả tay ra, chỉ có âm thanh nhả cót phát ra từ dưới tấm bảng gắn khung quay.
– Run thật đấy! – Phương tì vào người bạn trai nó, nhìn vòng quay không chớp mắt.
Kịch! Một tiếng động nhẹ khiến cả nhóm học sinh không khỏi nổi da gà. Vòng quay dừng lại, ngay lúc một con chốt tam giác dáng thuôn, vừa khít cái khe của khuôn quay khẽ trồi lên đẩy tấm thẻ. An Phong nhẹ nhón tấm thẻ cao hơn ấy và rồi đọc như khi giáo viên điểm danh.
– Nguyễn Đình Tuấn. – Tên vừa được xướng, thằng béo đã nhào đến. Nó chộp lấy tấm thẻ, thở mạnh hồi hộp và mắt nó tưởng chừng như sáng rực lên. Đó là một thẻ Truth. Không cần thúc giục, nó đã rờ tay lên ngay xung quanh tấm bảng, nhanh chóng lần được một khe nhỏ và mỏng, chỉ đủ vừa để tấm thẻ lọt qua. Nó vội đút thẻ vào. Ánh mắt nó khi ấy, có lướt qua An Phong do thám nhưng cô chẳng biểu lộ điều gì. Không phải cô miệt thị nó hay bởi vì cô quá lạnh lùng: Phong không quen với ánh mắt toát lên sự “cần giúp đỡ”.
– Ơ, nó tự nuốt rồi này – Tuấn rụt tay ngay khi phát hiện ra cơ chế tự động của bộ đồ chơi. Nó cau mày, bộ suy ngẫm, xong rút cục chẳng nghĩ gì.
Phần đế khung quay, hay giờ nói đúng hơn là bộ máy của trò chơi, mất vài giây để tấm thẻ lọt vào trong. Thẻ Truth vừa biến mất,một dãy sáu số đỏ hiện sáng ngay dưới khung quay “Punish”. Nó đang chạy ngược.
-Gì thế này? – Thằng béo há hốc miệng, mặt thộn ra. Đương nhiên việc tiếp theo là nó bị ăn chửi
-Thằng đần!!! – Người yêu con Phương quát – Là cái đồng hồ chứ cái gì! Sắp hết giờ cho mày rồi kìa, ấn cái nút đỏ đi!!!
Đúng là một cái đồng hồ đang chạy ngược. Tuấn béo nghe thế, dúm người lại, quờ tay với cái nút, ấn vội. Nút vừa ấn xuống, đồng hồ cũng dừng ngay lại.
– Anh rành cái trò này nhỉ? – Phương vòng tay qua cổ người yêu, vỗ vỗ má. Nếu người ta gọi Phương là chị đại của trường thì chắc đây đúng là một cử chỉ hiếm thấy của con nhỏ.
– Chuyện! – Thằng cha đó cười đắc ý, vừa kéo tay Phương xuống như một hành động vô thức. – Người thông minh phải khác chứ…
Dung nhìn lướt mắt qua cặp bạn nó, không kiềm được cái bĩu môi.
An Phong không nói gì và vờ như chẳng để tâm những điều cô mới thấy. Song, dù chỉ trong cái thoáng tích tắc mới qua đi, cô hẳn chắc chắn rằng cái hội đó có vấn đề bên trong.
Xoẹt… Một tấm thẻ ánh vàng bật ra từ cái khe, bắn rơi cả xuống đất. Thằng béo lúi húi cúi xuống nhặt, xong rồi đọc lí nhí đến khó chịu.
– Đưa bà mày đây… – Thằng Toàn giựt phắt, chưa cần nghĩ nhiều vọng ổng cả lên – “Nếu bây giờ…” Mẹ nó chứ! Toàn tiếng Anh, tao không đọc được…
Chẳng cần nói thêm, An Phong lấy tấm thẻ rồi đọc. Cô không cố gắng nói to, chỉ vừa đủ bảy đứa cùng nghe:
” Bạn đang định bán một thứ bạn sở hữu, thứ gì bạn nghĩ bạn muốn bán nhất, sẽ bán được nhiều tiền nhất”
Đồng hồ lại đếm ngược, nhưng là từ con số 3:00. Thằng béo có ba phút để trả lời câu này. Nó liếc nhìn cái đồng hồ, tim thình thịch đập. Điên thật, sao nó lại nhảy vào chơi trò này cơ chứ? Điều nó muốn là được chơi với hội bốn đứa, nhưng đâu phải kiểu chơi thế này. Hay là nó bỏ, không chơi nữa…Không, thế lại càng không ổn, nhất là khi trò chơi mới chỉ bắt đầu. Giờ nó đòi hủy có khác nào nói với tụi kia rằng: “tao là một thằng hèn”. Không khéo bọn nó còn đánh cho nhừ thịt ấy chứ. Tuấn sợ chúng nó cũng phải thôi. Bọn nó đều quen thân người giang hồ cả. Tuấn đã chứng kiến một thằng béo khác bị đánh tới thâm tím mặt mày chỉ vì không vâng lời Toàn, nên nó sợ lắm. Trứng thì sao mà chọi được với đá.
– Tuấn… nhanh lên – An Phong sốt ruột, cô cảm thấy chút thương hại cho sai lầm của thằng béo. Nhưng sự quan tâm của cô đối với nó chẳng giúp nó được điều gì vào lúc này.
-Chắc chỉ bán nổi mỡ – Thằng tay cầm giẻ lau bảng ban nãy lên tiếng, vừa cười, vừa gõ tay lên mặt số đồng hồ chỉ còn hơn một phút.
-Tôi bán thuốc…cấm… -Tuấn run cầm cập, mồ hôi đầm đìa quanh trán.
Người yêu con Phương, nghe mà bật cười thành tiếng. Nó đang định nói thì thằng Toàn đã ngắt lời.
-Ý mày là “cần” ý hả? – Thằng Toàn chỉ thẳng mặt Tuấn – Mày đần vừa thôi. Nếu mày định bán thì chắc tao phải biết trước mày rồi.
– Còn 30 giây… – An Phong nhìn Tuấn không chớp mắt. – Tớ nghĩ là cậu nên nói thật.
Nó như cứng cả hàm, nhưng may là âm thanh chưa bị cổ họng nó nuốt hết vào trong:
– Tôi gắn camera trong phòng thay đồ nữ… và nếu in thành đĩa bán cho hội trai trong trường, với cả mấy cánh phóng viên và bọn báo mạng…
Reng! Cái hộp kêu lên một tiếng, đồng hồ dừng ngay ở 5 giây cuối cùng. Nguyễn Đình Tuấn – thằng béo đó nói thật.
Hai đứa Phương, Dung sững người. Mặt chúng xanh hẳn ra trước khi kịp đỏ bừng lên. Ba thằng con trai thì tròn mắt, trong giây lát, chưa nghĩ mình có thể nói ra điều gì. Thằng Tuấn thì gục hẳn xuống, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Riêng An Phong chỉ chăm chăm nhìn vào bộ Truth or Dare thay vì cái điều sửng sốt kia. Cô cũng hơi hoảng. Nếu bộ đồ chơi đó phát hiện được nói dối, liệu có bao giờ nó ép cô vào tình thế giống của thằng béo kia? Cô không quan tâm video gái khỏa thân (có thể có cả cô trong đó) có quá quan trọng với Tuấn, nhưng Phong biết, nhưng gì cô đang giấu không thể tiết lộ cho ai, ngoại trừ người đã biết nó từ trước – cậu bạn thân Anthony của cô.
– Có nghĩa là mấy lúc tôi trần như nhộng… cậu cũng quay được hết à? -Con Phương cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười trong cau có. Thật thì nó chỉ muốn cầm dao xỉa thằng béo một phát nhưng đầu óc vẫn còn biết kiểm soát mà trở nên lịch sự.
Tuấn béo khoát tay loạn cả lên, miệng lắp bắp. Nó thấy xấu hổ cực kỳ và lại còn sợ nữa.
– Không…không. Tôi gắn nó ở góc phòng. Với cả, video quay được mới chỉ kịp lưu. Tôi xin lỗi…xin lỗi…
Tuấn cúi đầu liên tiếp, mặc thế, thái độ hai đứa con gái chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Người yêu con Phương chẳng những bực, lại còn định dò hỏi xem thằng béo giá cả thế nào.
– Đàn ông thì phải đàng hoàng. – Toàn nhíu mày, gia giảng như một thằng đàn anh. – Cái video của mày phải hủy đi. Chẳng hay ho gì cái trò đấy cả. Mẹ mày chứ, không có gái theo làm trò đó mà thấy tởm.
An Phong bất giác giật mình trước lời nói thốt ra từ khuôn mồm của một kẻ cô cho là khốn nạn. Sao hắn lại tử tế đến thế? Toàn bíu chặt vai tên Tuấn béo đến như hẳn lên lớp da nính mỡ một vệt đỏ. Hắn răn đe thật sự. Điều này không khỏi làm Phong thắc mắc: Tại sao một thằng thích bắt nạt, hay bị kích động lại bình tĩnh nói những lời mang tính giáo dục vậy? Chẳng phải nhìn bọn gái xinh lại thích quá đi chứ….
Chưa kip tới lượt tiếp theo, chuông vào lớp đã đổ liên hồi. Bọn học cùng lớp tràn bủa vây các dãy bàn học và xục xịch ngồi vào chỗ. Con Dung thấy thế, đặt vội bộ Truth or Dare vào hộp, phối hợp với thằng Toàn thật ăn ý.
– Không để đứa nào khác biết trò này, được chứ? – Toàn nói, giọng nhỏ hẳn lại.
Cả bảy đứa nhìn nhau trong giây lát. Chẳng ai nói gì và mọi chuyện tiếp theo trong buổi học hôm đó, diễn ra thật bình thường. Chẳng ai hay, đồng hồ đã nhảy sang 24:00:00 khi lượt trả lời của Tuấn kết thúc. Lượt quay mới sẽ tiếp tục trong khoảng thời gian này. Đừng để hết giờ.
—
– Hình như nó vẫn đang chạy. – Con Phương chỉ vào mặt đồng hồ không ngừng nháy số và dí vào mặt An Phong.
– Tao phải đi học thêm. Mai đến trường sớm chắc vẫn kịp. – Phong khoát tay, vừa xách cặp, vừa rảo bước, toan ra khỏi cửa.
– Ơ…Ai đã cho mày đi nào? – Con Dung kéo ngược tay Phong lại – Bình thường có thấy mày đi học thêm bao giờ đâu?
– Tao…..
– Thôi đi Dung – Thằng Toàn can, tay nó vẫn túm chặt lấy Tuấn béo – Tao cũng không ở lại được, phải ở cùng thằng béo này mà xóa cái video.
– Vui thật – Con Dung chẳng ngẩng mặt, nghiễm nhiên đặt Truth or Dare vào túi giày của nó, nhanh chóng lướt qua mặt An Phong – Hẹn mày ngày mai.
An Phong đã nói dối. Tuy lực học cô không quá tốt, song An Phong chưa bao giờ đi học thêm. Cô phải về nhà thật sớm để những thắc mắc về trò chơi kia không quay mòng mòng trong đầu cô nữa. Cô cần phải nói chuyện với Anthony về món quà nặc danh cậu dù cho cô biết chắc không phải cậu gửi đi chăng nữa. Trực giác của Phong rất nhạy bén, song lý trí cô gái vẫn thường bị phân vân.
Phong bật Skype. Lúc đó là 6 giờ tối. Từ đây tới nơi Anthony đang sống cách nhau 12 múi giờ. Chắc hẳn giờ này cậu ta , cũng giống như Phong sáng nay, đang chuẩn bị đi học. Nghĩ vậy, cô gái không khỏi bồn chồn, có phải cơ hội nói chuyện này thật mong manh…
– Chúc mừng sinh nhật Phong – Cậu bạn ngoại quốc chủ động gọi tới trước ngay khi cô vừa online.
– Cám ơn cậu! – Phong đáp bằng tiếng Anh, không nhịn cười nổi trước khẩu âm của cậu bạn phương xa.
Anthony là người Mỹ, tóc đen, mắt xanh. Cái hồi Phong chưa về Việt Nam, cậu là người bạn đồng tuổi duy nhất gắn bó với cô qua các chuyến du hí cùng gia đình. Ngót cũng đã hơn 5 năm, Phong chưa gặp lại cậu bạn thân, và nếu có liên lạc, cũng chỉ qua thư từ, bưu kiện hay skype.
– Năm nay có gửi quà cho tớ không vậy? – An Phong hỏi dò. Cô không muốn xấn xổ quá, sợ làm phật lòng cậu bạn; mà đấy cũng không phải tính cách An Phong.
– Hô hô….Có chứ sao không! Cậu nghĩ gì vậy? – Tony cười – Hôm qua tớ mới ký chuyển phát được, chắc sẽ phải tới muộn một chút. Ưm… nó sẽ làm cậu bất ngờ đấy.
– Cậu chu đáo quá! – Phong cười gượng – Nhưng hôm nay tớ cũng nhận được món quà từ cậu
– Cái gì?
– Ừ… Một món quà được gửi tới trường và đặt trên bàn học trước khi tớ có mặt ở đó. Nó ghi rằng cậu gửi cho tớ.
– Phong… – Tony nhíu mày, cười , nhưng vẻ mặt đầy quan ngại – Cậu biết là tớ sẽ không làm mấy chuyện phô trương thế mà.
– Đương nhiên không phải câu rồi – Cô gái vén tóc qua vành tai – Nhưng dù đó là ai, hắn biết về cậu và tớ. Tớ cảm thấy bất an.
– Tóc đẹp đấy. Tớ nghĩ mình nên tư vấn cho cậu trước lúc cậu xẻo nó.- Anthony nói lảng sang chuyện khác khi nhận thấy vẻ lo lắng của bạn. Cậu biết rằng cả hai đang giữ những bí mật lớn và cậu thì không muốn Phong bị quá áp lực với những sự lo lắng không đáng của cô. Nhưng Phong vẫn chẳng màng lời nói cậu.
– Đó là một bộ chơi Truth or Dare. Hai khung quay, một hộp thẻ, một nút bấm…
– Và một khe nhỏ đúng không? – Tony hơi sững người – Đừng nói là cậu đã bắt đầu chơi trò đó đấy nhé…
– Tớ đã không định chơi… – An Phong ôm đầu chép miệng – Nhưng mấy con khốn đó kéo tớ vào. Khỉ thật….mà sao cậu biết về trò đó?
Anthon y thở dài. Tiếng thở đó dường như An Phong cũng nghe được. Cậu ta vuốt mặt, vẻ mệt mỏi.
– Vì tớ cũng đang chơi nó rồi. Nó thật sự rất tệ, Phong ạ…rất tệ.
Câu nói đó khiến Phong lạnh sống lưng. Giờ thì cô biết chắc cô đang trong tầm ngắm rồi. Nhưng hắn là ai? Hắn muốn gì ở cô, ở Anthony? Hay hắn muốn biết về cha cô, cái điều mà cô luôn giấu kín.
– Nghe này…- Tony dịch sát vào màn hình, nói nhỏ hơn, cách mà người ta nói với nhau khi gặp nguy hiểm. – Cậu phải chơi trò đó thật tử tế. Mọi thứ diễn ra không phải một trò chơi đâu…và nếu nó yêu cầu cậu phải nói thật, hãy cứ nói. Cậu không cần phải trốn nữa.
Phong nghe thế bỗng thấy long nhẹ bẫng, song, bất an không khỏi bủa vây cô:
– Tức là giờ chúng ta cứ để kệ vậy cho chúng săn sống mình à?
– Cũng không hẳn – Anthony dướn mày – Nếu cậu tự biến mình thành kẻ đi săn.
Phong nhìn đồng hồ, cũng thấy tầm giờ này, nếu nói chuyện thêm, Tony sẽ muộn học. Cô đành tạm biệt trước, xuống nhà rồi gọi mẹ ăn cơm.
Mẹ An Phong vẫn còn trẻ, và đẹp lắm. Bà như cái khuôn đúc ra cô con gái, chỉ khác mỗi tính cách mà thôi. Ngày xưa, người ta nói bà như đóa hoa hồng, vừa đẹp, lại có gai. Chắc thế mà con trai quanh vùng chẳng ai hợp mắt bà. Thế rồi năm hai đại học, bà được học bổng toàn phần bên Mĩ, xong bặt vô âm tín. Chỉ mới 5 năm trở lại, cùng con gái, bà mới về Việt Nam, với cái vẻ lúc nào cũng hớn hở, nhớ nhớ quên quên.
– Ăn đi cho nóng… Trời ơi, con làm gì mà lâu… – Bà xuýt xoa, gắp đầy vào bát cô con gái yêu – À mà lấy mẹ cái đĩa còn để phần cho ba.
– Ba vẫn đi công tác, tối nay không về đâu ạ. Mai mới về.
– Vậy à – Mẹ cô cười, mắt nhìn đâu đó xa xăm – Ba con thích ăn đồ Việt lắm đó.
– Vâng, con biết – An Phong nói với mẹ như dỗ trẻ con – Thế ba mới lấy mẹ.
– Thế ba con đâu, tối nay mãi chẳng thấy về? Trời ạ, con chỉ có đôi mắt là giống cha, đừng nhìn mẹ nữa…
Chuyến công tác của người đàn ông đó chưa bao giờ kết thúc, nhưng người phụ nữ chẳng hể hay. Có lẽ chỉ An Phong mới biết cha cô đang ở đâu.
Sáng hôm sau vừa tới lớp, sáu đứa đã đợi sẵn . Mới trông thấy An Phong, con Dung đã lồng lên chửi:
– Mày làm cái đéo gì mà lâu thế hả con kia. Còn hai phút kìa.
– Sao mày không quay trước, có phải chỉ mỗi tao mới quay được cái khung đó đâu?
– Mẹ mày chứ, quay nhanh đi – Nó tóm lấy ngực áo Phong giựt lại – Mày nghĩ tao bị thiểu năng à. Làm được thì đã chẳng cần tới mày nhé. Cần có đủ người mới được quay.
Phong hít sâu vào, đè cục tức xuống tận trong, cố mà không bùng phát. Bao lâu nay cô nhịn bọn nó rồi, không sao, không sao, cái túi chứa của cô còn lớn lắm. Cô đưa nhanh tay, vặn cái trục ngược chiều kim đồng hồ, tiếng nhả cót lại vang lên tạch tạch.
– Đào Thiện Vũ – An Phong đưa tấm thẻ cho người yêu con Phương. Nó là một thẻ Dare. Không chút chần chừ, Vũ nhét thẻ vào khe nhỏ, xác nhận bấm cái nút nhanh hơn cả đồng hồ điện tử kia. Đôi mắt nó mở to,trào cả niềm phấn khích qua bờ mi. Trong tích tắc, từ khe hở bật ra tấm thẻ thứ hai.
“Kiss your girlfriend’s best friend”
Vũ không tới nỗi quá ngu mà không dịch nổi dòng đó, và yêu cầu này khiến nó có chút mừng thầm.
– Này này, cái gì đấy- Con Phương ngó tới tấm thẻ. Chợt biết người yêu mình phải hôn đứa bạn thân, nó không khỏi cười nhăn nhó – Chó má thật!
Vũ làm mặt cún, nhìn Phương đầy tội lỗi, xong, thấy đồng hồ chạy cũng chỉ còn chục giây bèn kéo vội tay Dung lại, ôm chầm lấy mà hôn. Dù đã xác định trước rằng sẽ có điều chướng mắt, song Phương cũng không khỏi sững người. Nó giả bộ như liếc sang hướng khác, nhưng má đỏ bừng lên. Thằng Tuấn béo vẫn châu mắt nhìn, như thể hiếm khi được ngắm cảnh tượng giống vậy trong khuôn viên trường. Cậu bạn trực nhật hôm trước thì như rớt cả hàm, nhưng cũng biết ý trả vờ lúi húi nhặt đồ khi hai nhân vật chính xong việc.
Nhưng An Phong chỉ chú ý tới thằng Toàn. Thằng đó thậm chí còn vẻ bực khi thấy chúng bạn nó hôn nhau.
Tiếng chuông vang lên, thông báo nhiệm vụ hoàn thành vừa đúng hạn. Ai cũng nghĩ, người tính tình hay hờn dỗi như Phương cũng khùng lên vì ghen, thế mà nó lại kiềm chế giỏi tới bất ngờ:
– Vậy mày đúng là bạn thân tao – Phương cố nặn ra nụ cười – Không Vũ lại bị phạt thì tội.
Con Dung hơi bất ngờ trước lời đó, xong cũng biết giới hạn của bạn mình mà giữ miệng.
Phong lại chạm vào khung quay đó. Tạch….tạch…tạch…. Cô rút thẻ. Một thẻ Truth ghi: An Phong.
Hàm cô gái cứng lại, răng tự động nghiến kít vào với nhau. Sao lại vào lúc này cơ chứ?
– Có điều gì giấu bọn tao à, Phong – thằng Toàn cười đầy thủ đoạn, vẻ như cũng tò mò vì trước nay Phong không nói nhiều.
– Không. – Cô đáp – Chỉ là hơi đột ngột.
Thẻ được đút vào khe hở, bộ máy như nuốt nỗi sợ cô gái vào bên trong. Giây lát đó, quả tim được bọc kỹ của Phong như muốn toác ra vì nhịp đập. Sợ thật đấy, sợ hơn cả săn thú trong rừng. Cô với tay nhấn nút đỏ rồi đóng cộp cái nắp trong suốt xuống.
Xoẹt! Đó là một thẻ màu ánh bạc, khác với hai cái trước đó. Phong nín thở, đưa tay rút nó lên.
” Thẻ chuyển đổi”
Cô không khỏi bàng hoàng khi đọc nó : “Người có thẻ này sẽ làm một lượt Dare thay thế cho một trong các người chơi tiếp theo. Nếu các lượt Dare đã hết mà người chơi chưa hoàn thành yêu cầu, tức khắc bị phạt”
Bảy đứa quay ra nhìn nhau. Thằng Vũ có vẻ hơi ức vì Truth của Phong trông đơn giản quá. Song định lên tiếng kêu than bỗng sực nhớ ra, trong tất cả, có mỗi nó dã thực hiện Dare, mà Dare của nó còn không khó. Mà giờ nhìn xem, cái đồng hồ thậm chí còn chẳng nhảy số, tức là Phong còn không có cơ hội chọn người để thực hiện Dare. Nghĩ tới đó, thằng Vũ bất giác cười mỉm. Xem ra cái thẻ đó cũng chẳng giúp Phong có lợi, nó chỉ giúp bọn còn lại hi vọng chút xíu, nhưng chắc gì cô đã giúp tụi nó. Nếu xét trò chơi, riêng phần Dare thôi, thằng Vũ đang ở thế thắng rồi.
Trong lúc bọn nó mải nghĩ về những lượt Dare tiếp theo, An Phong thở phào nhẹ nhõm. Cô như trút đi được một tấn nặng của lo lắng, mồ hôi đổ đầm đìa sau lưng. Nhưng tính thấy, nếu thẻ Truth hỏi về bí mật mà cô vẫn giấu, liệu có đáng phải che đi sự thật khi đó là vấn đề mà sáu đứa kia không hề quan tâm? Rồi cô bất giác giật mình thảng thốt: Hay chính hắn đã biết rằng sự thật kia không hề gây chú ý với bọn trẻ ranh, mới vứt cho cô tấm thẻ đầy ẩn ý như vậy?
– Quay tiếp đi, quay tiếp đi – Phương háo hức tới không ngồi yên được. Có lẽ sức hút của trò chơi như một cách đẩy nhanh đi hình ảnh không hay nó vừa trông ban nãy.
Cái khung lại quay loạn lên như văng khỏi quỹ đạo. Lần này, khi chốt tam giác đẩy thẻ lên, cậu bạn trực nhật đưa tay lấy thẻ. Dare – Phạm Hà Phương.
Cả bọn cùng ồ lên. Dung nhìn thấy thế, vỗ vai bạn thân, tính an ủi nhưng bị con nhỏ khẽ hẩy ra.
– Chắc cũng chẳng khó lắm đâu- Phương cười, liếc xéo qua mắt người yêu một cái, để thẻ hút vào khe. Hóa ra nó không phải không biết giận.
Vũ hơi tránh đi ánh nhìn sắc lẻm ấy, ấn nút đỏ, khua tay với thẻ đưa cho Phương ngay khi nó bật ra. Phương không nhận, hất mặt sang phía An Phong.
” Ở trước đài phun nước quảng trường thành phố, khỏa thân”
– Gì vậy? – Con Phương tròn mắt, mếu máo. Nó thật cũng chẳng biết nên cười hay nên khóc . – Thế này hơi bị quá đáng rồi đấy!
Mặc cho con bé cáu nhặng lên vì sửng sốt, đồng hồ bắt đầu tính giờ. Thời gian cho cái Dare này là 30 phút.
– Tính từ đấy tới trung tâm thành phố nếu đi xe cũng phải mất hơn 15 phút, mà chuông vào giờ rồi – Cậu bạn trực nhật nhìn Phương đầy quan ngại – Hay là chịu phạt.
Phương rũ mái tóc đỏ của nó, khoanh tay nghĩ ngợi. Tuy là đứa hay đi bắt nạt, xong gia đình nó cũng nghiêm khắc cực kỳ. Trước giờ, nó chưa cúp học lần nào, hơn nữa mặt nó đâu phải tấn bê tông mà dám đứng phơi trước mặt người thiên hạ. Ôi nhưng hình phạt nhỡ lại khủng khiếp thì sao? Nó đã nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của thằng Tuấn béo kia, nó biết bộ đồ chơi không phải trò đùa. Hay là An Phong đang bẫy nó, hay đây là cách mà Phong đáp lại những lần nó quá quắt với cô.
– Là mày đang điều khiển cái trò này đúng không? – Con Phương túm lấy cổ áo Phong , giật mạnh – Món quà là của mày còn gì, mày làm gì có bạn để nó tặng quà mày ngày sinh nhật kia chứ!
An Phong im lặng, nhìn thẳng vào mắt Phương, không chớp. Cô nhíu mày, cái nhíu mày khó chịu ra mặt mà trước nay Phương chưa từng thấy. Như có điện giật, nó vội buông cô ra, ngạc nhiên không nói thành lời.
Phong xốc lại cổ áo, hướng mắt mình về những nét đỏ đang nhảy núa trên bảng đồng hồ. Có lẽ trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Phương đã cảm nhận được thứ bản chất mà cô gái kia giấu tận sâu. An Phong đâu phải một con gián chui lủi mà nó thích giẫm lên lúc nào thì giẫm, có lẽ mắt nó hơi mờ rồi.
– Đưa đây… – An Phong rút lấy tấm thẻ từ tay đứa con gái đang chết sững – Tao sẽ làm thay mày.
Bọn nó nhìn Phong, không tin nổi tai mình vừa nghe gì nữa. Có thật không khi cô quyết định nhanh vâỵ. Có lẽ cô bị điên mất rồi.
– HA HA HA – Thằng Toàn rú lên cười, gõ đốt ngón tay vào những con số không ngừng đếm ngược – Hai mươi phút nữa mày chạy không kịp đâu.
– Mày có xe mà Toàn, nghỉ học có phải vấn đề của mày đâu. – Con Phương nói vẻ khẩn thiết, mắt nó không dám nhìn An Phong. Nó biết Phong vừa cứu nó, và nếu cô không thực hiện được thì tức khắc nó bị phạt.
Thằng Toàn nghe Phương năn nỉ thì cũng lờ mờ hiểu. Nó muốn thử xem một người bị phạt như thế nào lắm, nhưng chắc nó cũng khong dám thử điều đó lên bạn mình.
– Thôi được. – Toàn rút chìa khóa ra , lập tức đi tới ngay phía cửa – Xem thoát y miễn phí cũng hay. Chẳng có luật cấm ghi hình nào, đúng không.!
Hội ở lại vỗ tay ầm ĩ. An Phong chẳng đợi âm thanh kia biến mất, khoác áo rảo bước ra cùng Toàn.
– Tao cứ nghĩ mày lo cho danh phẩm của những cô gái trong phòng thay đồ cơ đấy – An Phong thì thầm thật nhỏ vào tai Toàn khi cả hai đã lên xe máy và đi được một đoạn.
– Một thằng tử tế nên vậy. Còn nếu mày định hỏi sao tao “nỡ” muốn chụp mày lại trong cái bộ dạng trần trụi như thế thì đơn giản vì tao muốn mày nổi tiếng thôi ! – Toàn đáp, giọng mỉa mai.
– Hay là mày đang lo cho danh phẩm của chính mày hả người tử tế… – Phong không màng tới câu trả lời trước của Toàn.
Toàn không đáp, chiếc xe bỗng lạng đi. Không phải nó cố tránh thứ gì mà bởi lời An Phong nói bất giác khiến nó lạnh sống lưng. An Phong đã biết gì sao? Không, chẳng có ai biết cả, chẳng có ai biết cả. Nó tự an ủi mình và vờ như tiếng gió đã át đi câu nói của Phong.
Về phần Phong, đúng là cô chẳng biết gì hết. Cô chỉ bóng gió vậy thôi, trúng đâu thì trúng. Hẳn là Toàn sẽ quay lại hết cảnh cô lột bỏ áo quần, thế nên cô cũng chỉ biết nói mấy lời thâm thấm để gãi cái miệng mà cô ngứa từ lâu lắm rồi. Nhưng khi Toàn không trả lời cô thì Phong hiểu là bản năng cô đã đúng. Hắn giấu chuyện gì đó, Phong biết, nhưng cô không tò mò. Dù gì thì trong các thẻ Truth cũng đã có một tấm ghi Nguyễn Hữu Toàn.
Xe đỗ xuống. Tính đồng hồ chỉ còn chưa đầy năm phút nữa. An Phong chạy tới đài phun nước, trút hết quần áo thật nhanh như cách cô vẫn làm khi ở nhà. Phong bước lên bậc đá, nhắm mắt, hít một hơi sâu. Cô không nhìn về phía Toàn hay chiếc điện thoại nó đang cầm trên tay. Cô hướng tầm mắt mình lên cao, lướt qua nhưng tòa nhà ở xa tít.
Phong biết hắn đang nhìn cô. Và mặc dù cô không thể trông xa tới vậy, Phong đã thấy hắn. Cô đứng yên ở đó, trần trụi trước gió lạnh đầu mùa.
Chuông nhà thờ ở gần đó bỗng reo vang. Nước từ đài phun như nghe hiệu mà tuôn ra xối xả. Nước tóe lên cao, thành từng dải vòng cung đẹp tuyệt diệu. Có phải liệu tính nào khiến An Phong đứng chia cột chất lỏng tinh khiết kia đối xứng một cách hoàn hảo, hay giây phút đó sinh ra để tạo cho cô đôi cánh như pha lê trong suốt.
– Con có thấy người đó không? – Mục sư nói với hắn khi âm vang của tiếng chuông còn đọng lại trong không khí. – Chúa đã ban xuống đây một thiên thần.
Hắn ậm ừ trong miệng: “Có lẽ…”
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI