Chương 3: Những lời nói dối
“Người ta không lúc nào thành thực hơn khi nhận mình là kẻ dối trá.”
(Mark Twain)
An Phong nằm thẳng trên giường, người mỏi nhừ sau cả ngày phải ngồi trong trại tạm giữ. Mẹ cô mới xin cô về, mặt tức phừng phừng, chẳng nói với cô một lời.
– Con cái mất dạy… – Phong tự lẩm nhẩm, đoán xem người phụ nữ định mắng cô thế nào. Nhưng cô cũng không mong nghe được những lời đó bởi lần tiếp nhìn lại mặt mẹ, chắc mẹ cô lại quên hết những chuyện xảy ra hôm nay rồi.
Điện thoại cô bỗng sang và đổ chuông. Lần này Anthony gọi Facetime. Cô đã định gạt nút tắt để ngủ một giấc, xong thấy tầm giờ này là sang sớm bên kia, cậu bạn gọi hẳn là có việc gì quan trọng.
– Chào cậu. – Phong uể oải nói. Không biết vì mệt hay cô đã bắt đầu ngán cái trò Truth or Dare vô bổ.
– Trò chơi thế nào ?
– Tuyệt vời! – Cô cười mỉa mai – Nó làm cái mặt tớ dày hơn một cái thớt.
Rồi cứ xem, thể nào vài hôm nữa cũng lên trang nhất mấy tờ báo mạng.
Anthony cười, không biết vì vẻ mặt nản đời của cô lúc ấy hay những câu từ Phong vừa thổi ra.
– Tớ thấy hình cậu rồi. Đài phun nước Quảng trường thành phố.
– Hả? – Phong tròn mắt, mặt xanh ra trước khi đỏ lựng lên. Cô thấy người nóng ran , có phải sốt do sáng nay cảm lạnh không? Đã bao người đứng nhìn cô chỉ trỏ, vậy mà tới giờ cô mới thấy ngượng. Đến lạ.
– Chỗ tớ có bài báo đăng tin giới trẻ hiện nay đang trở nên điên rồ và hình cậu được cắt ra làm minh họa. Thấy chú thích ghi dưới là cậu muốn bạn trai ghi lại hình ảnh của mình à. – Tony vừa nói, vừa cười, chỉ tay tờ báo giấy hẳn hoi, dí sát vào camera.
– Ô… đương nhiên – Phong lấy lại bình tĩnh – Đúng là lí do tớ nói khi bọn họ gô cổ tớ lại vì cái tội làm mất trật tự trị an. Điên thật, đáng lẽ trả vờ bị thiểu năng thì đã không bị lên báo.
– Nhưng mà đùa chứ, cậu chưa phải điên nhất đâu.- Tony chỉ vào hình ảnh với những mục khác ở bên dưới – Cậu xem đi, có những đứa tự tử bằng những cách khủng khiếp đây này, lại còn tự chặt tay xong gọi cứu thương nối lại nữa chứ.
An Phong đọc thấy thế mà phát rợn. Cô biết là xã hội này đầy kẻ biến thái, xong những gì cô thấy trên tờ báo của Tony làm cô bàng hoàng hết mắc. Cô bị ép buộc mới phải vậy. Hay là những kẻ đó cũng bị ép buộc như cô? Hay cô và Tony không phải những đứa duy nhất bị kéo vào trờ chơi này.
– Truth or Dare của cậu thế nào rồi? – Cô lo lắng hỏi
– Bảy trừ ba còn bốn… – Tony chẳng lộ chút cảm xúc nào – Chúng nó cứ nhận liên tiếp phiếu phạt, và không vượt qua nổi yêu cầu đó. Tớ cũng không chắc là tớ sẽ sống hết được đến cuối nữa. Tớ còn một lượt dare thôi.
An Phong im lặng. Tim cô đập nhanh lên một chút. Cô đã không còn lạ với cảnh giết một con vật yếu đuối, nhưng cô chưa bao giờ thấy người chết cả. Liệu không cứu họ có phải là giết họ không? Tại sao kẻ tạo trò chơi lại lấy mạng sống con người làm trò tiêu khiển kia chứ? Hay hắn cũng giống thợ săn, lọc lấy bộ da những con thú hắn đã giết để làm đồ trang trí. À, nếu nói vậy, hắn có khác gì An Phong hay cha của cô. Nghĩ tới đó, Phong bất giác cười thầm. Chắc cô không cần phải sợ hắn, cô và hắn bản chất chẳng khác nhau.
Phong tới trường, nhưng lần này, bọn học sinh đón cô như đón một kẻ bị khinh rẻ. Trước giờ người ta không chú ý tới cô, nhưng giờ thì nhìn cô nhiều quá mức. Ảnh Phong được in ra thành xấp, rải tung tóe từ cổng trường tới hành lang, nên không ai là không nhìn thấy.
– Cho em xin chữ kí đi chị ! – Vài thằng choai choai mới vào lớp 10 nói hua hua tấm ảnh trước mặt Phong.
– Làm ơn tránh đường cho ngôi sao nào… – Dung tóm lấy tay Phong mà kéo qua biển người . Phong bị điệu vào lớp để tiếp tục trò chơi.
Phong không liếc tấm ảnh của mình tới một lần. Vốn cái trường này, chỉ là nơi tạm bợ, là nơi cho cô tống nốt ba năm cuối của hệ phổ thông. Cuộc đời cô chỉ bắt đầu khi cô không phải ẩn mình trong vỏ ốc sên và trả vờ bị giẫm đạp bởi những kẻ ưa đè đầu kẻ khác. Nhưng tính toán của cô gái đã nhầm. Cuộc đời cô đang bắt đầu rồi.
– Vui chứ Phong? – Toàn nhìn cô, ánh mắt như cắt vào thịt. Hay nó cố làm để cảnh cáo mấy câu hỏi vu vơ hôm trước. Nhưng mà Phong sợ gì chứ, cô phơi mình ra cho thiên hạ nhìn tận mắt, huống hồ đây chỉ là mấy cái ảnh.
– Mày lại làm gì à Toàn ? – Phương lo lắng hỏi. Vẻ lo lắng đó như sợ Toàn làm điều gì ngu dại động tới An Phong mà trong tích tắc hôm qua nó vừa nhìn thấy. Bản thân con nhỏ cũng thấy xấu hổ một phần: đáng lẽ chính nó phải đứng ở quảng trường thành phố với cơ thể lột sạch quần áo. Nó muốn nói gì cảm ơn Phong lắm, xong nghĩ dạo trước quá quắt với Phong, nạt nộ cô cái này cái nọ thì không dám hé răng nửa lời.
Phong mặc kệ những đứa còn lại nói gì hay nghĩ gì, nhấn mạnh cái khung và xoay nó trước khi đồng hồ điểm hết giờ.
– Vũ Đặng Hạ Dung. Truth. – An Phong chẳng lòng vòng, đưa ngay thẻ cho con bé xinh đẹp đó. Nó đút thẻ vào khe, chần chừ một lúc trước khi ấn nút. Có lẽ nó đang tiên liệu xem câu hỏi có xoáy đúng vào điều nó đang giấu.
“Ai là cha đứa bé?”
– Hả, gì đây?
– Đứa bé nào? – Mắt con Dung trợn lên. Có lẽ nó không biết thật.- Cái này ý là sao hả mày?
Cả đám chết sững nhìn Dung. Phương ngồi sát lại Vũ, liếc cô bạn thân sững sờ chẳng biết nói sao.
– Hay cậu ngủ với thằng nào rồi có thai mà không biết? – Cậu bạn trực nhật thản nhiên nói, miệng hơ hớ cười như nghĩ đây là trò đùa thật.
– Này … đừng có nhìn tôi như thế… – Con Dung vừa cáu mà vừa sợ, nhưng rõ rằng câu cậu kia vừa phát ngôn có khiến nó lạnh gáy. Nó cũng là con nhà nghiêm khắc, bố mẹ không cho tiền tiêu nhiều. Quần áo nào nó mặc cũng là đồ đắt tiền, nếu có ai hỏi, toàn bảo bạn này bạn kia tặng. Người ta biết đâu nó tự kiếm bằng cái vốn không đồng của nó chứ. Nhưng nó đâu ngu mà không biết cách bảo vệ mình. Nó luôn tuân theo các chuẩn mực phòng tránh thì sao dính bầu được chứ.
– Còn hơn một phút thôi … – Tuấn béo chỉ đồng hồ.
– Trời ơi!!! Làm gì có đứa bé nào!!! – Con Dung dồ lên – Hoàng, Hiếu, Vũ, Bảo, Toàn….trời ơi!!!! TAO KHÔNG BIẾT!!!
Nước mắt Dung chảy giàn giụa. Nó không biết thật. Làm gì có đứa bé nào cơ chứ, làm gì có…. Nó tự huyễn hoặc bản thân rằng cái danh sách nó từng phục vụ toàn những thằng vô sinh cả, nhưng kể thế, đầu nó cứ hỗn loạn rối tung mù. Reng… tiếng chuông xác nhận sự thật vang lên. Khủng khiếp…
– Mày nói Toàn nào đấy mày…- Thằng Toàn nhăn nhúm khuôn mặt lại. Cái lườm của thằng chó đểu này càng làm con Dung khóc dữ hơn.
– KHÔNG PHẢI MÀY, KHÔNG PHẢI MÀY ĐƯỢC CHƯA. – Nó gào lên
– Thế anh thì sao… – Phương quay sang người yêu hỏi vu vơ. Xong cái gì đó trong con bé như muốn bục lở ra ngoài khi thằng Vũ im lặng không đáp. Vũ cúi mặt xuống, tránh mắt con bé rồi nhìn về phía Dung.
– CÁI MẸ GÌ THẾ NÀY!!! – Phương gào lên, vung tay, tát bốp vào mặt Vũ một cái long trời. – nói cho tao xem cái gì đây, BẠN THÂN.
Thằng Toàn giữ Phương lại ngay trước khi nó cho Dung ăn một cái đạp vào giữa người. Dung thì như điên loạn, lao ra bộ Truth or Dare mà xoay khung thêm một lần nữa. Nó nghĩ là nó sẽ đổi được một câu hỏi khác, nhưng thực chất chỉ tạo thêm một lượt chơi mới.
– Dare. Vũ Đặng Hạ Dung.
Nó ngồi phịch xuống đất. Lồng ngực thắt chặt lại như người lên cơn đau tim. Sao mà nó đen đủi quá vậy. Sao trong tổng 14 phiếu, hai lượt chơi của nó lại nằm cạnh nhau? Sao lại thế, sao lại thế?
An Phong cũng không khỏi bất ngờ, xong, cô vốn là người thực tế, cầm lấy thẻ Dare kia nhét hộp rồi ấn nút khi đồng hồ chuyển những giâu cuối cùng. Cô chẳng tò mò gì, Phong chỉ không muốn Dung bỏ mạng vì bị phạt mà thôi.
“Phá nó đi”
Dung nghe xong thì gào không thành tiếng như người bị cắt cổ, chạy một mạch khỏi lớp học, chọc xuyên đám đông ngoài hành lang. Phương thở hắt một cái, nó không biết mình tức vì bị phản bội hay buồn vì mất đi bạn thân và người yêu trong cùng một lúc; nó quệt nhanh nước mắt chảy từng dòng. Vũ ngước mắt nhìn nhưng nó không đuổi theo Dung, cũng không lại gần Phương được. Nó thấy mình mới là kẻ tồi tệ nhất trong căn phòng này.
Dare của Dung có thời gian là 24:00:00. Ngày mai mới có lượt quay mới.
—
An Phong ngồi trên giường, tay ôm đống ảnh gia đình hồi cô chỉ mới lẫm chẫm biết đi. Đó là những bức ảnh được chụp ở nơi mà tuyết phủ trắng. Một người đàn ông Bắc Âu vác khẩu súng trường trên vai, dáng dấp cao lớn, sống mũi thẳng, đôi mắt xanh và khuôn hàm vuông tươi tắn nở nụ cười. Ngay sát bên là người phụ nữ mặc áo lông thú với chiếc mũ trùm là đầu của một con hươu mà nhánh chính của cặp sừng đã được gọt khéo léo để giảm đi trọng lượng. Người phụ nữ bế một đứa bé tầm một, hai tuổi, tay đã lăm lăm cầm con dao nhỏ trên tay. Một bức ảnh hiếm hoi chụp đầy đủ cả gia đình An Phong, gia đình luôn gắn với những cuộc đi săn. Phong lặng nhìn người đàn ông cao lớn đó một lúc lâu, cô cũng chẳng nhớ rõ cha đã bắt đầu dạy cô cầm dao từ khi nào.
Reng… reng… reng… Lúc đó là 11 giờ đêm. Giờ đó chẳng mấy ai gọi tới nhà An Phong, mà thường ngày cũng chẳng có ai gọi cả. Phong bước ra nhấc điện rồi dập luôn xuống. Đáng ra nhà cô không nên có điện thoại, điện thoại làm mẹ cô gợi nhớ lại mấy chuyện linh tinh khiến bà đau khổ.
Vừa dập máy, di động cô đã réo loạn lên. Số lạ. Vì chẳng có bạn, di động của An Phong duy nhất dùng để liên lạc giữa cô và mẹ, vậy nếu ai đó khác biết tới số này, chỉ có thể là giáo viên chủ nhiệm. Chắc là về việc mấy người “bạn” khốn nạn chơi trò rải truyền đơn sáng nay đây mà. Nghe nói, mấy vụ lùm xùm về đạo đức thế này dễ bị đuổi học lắm nên An Phong cũng thấy thoáng lo. Cô định không trả lời, nhưng tính thấy nhà trường chưa gọi cho mẹ cô thì chắc vẫn còn có chút khoan nhượng, bèn bắt máy.
– Phong à! – Đầu dây bên kia là một giọng nữ cũng chạc tuổi An Phong.- Này… đừng dập máy nhé.
– Ai đấy? – Cô nhăn mặt, giọng nói rõ quen mà không thể nhận ra, lại còn tiếng sụt sịt như là đang khóc
– Phương đây. Mày ơi con Dung mất tích rồi.- Đầu dây bên kia nói giọng run run. – Mẹ nó vừa gọi cho tao, hỏi xem nó ở đâu. Lúc chiều nó vẫn về nhà, có cặp với cả áo khoác để ở ghế. Mẹ nó lo quá, ở nhà nó còn vũng máu nữa, không biết của ai. Có khi nào nó làm liều, giết ai xong bỏ trốn không.
– Nó không ở chỗ tao. – Phong lạnh lùng nói – Và nếu muốn tìm người giúp thì nó cũng không tới đây đâu.
Đầu dây bên kia im một lúc. An Phong toan gác máy, giọng Phương bên kia lại hoảng hốt.
– Mày ơi… Hạn của con Dung là một ngày mà bây giờ đồng hồ lại còn tận 18 tiếng nữa là sao? Đáng lẽ nếu chơi bắt đầu từ 7 giờ sáng nay thì nó phải còn 8 tiếng nữa chứ? Chẳng lẽ nó….nó đi phá… thật sao?
An Phong giật mình. Từ lúc Dung bỏ chạy ban sáng, chưa ai thấy nó quay lại lớp học; hơn nữa nó về nhà rồi mới đi chứ không phải mất tích ngay thời điểm đấy. Một lượt quay thường có thời gian trong phạm vi một ngày, nếu bây giờ còn 18 tiếng, thì đồng hồ đã tự nhảy số vào khoảng 5 giờ chiều nay, tức là cùng thời gian đó, Dung có thể đã hoàn thành Dare của mình.
– Mày có nghe chuông reo lúc chiều không?
– Tao… tao không. Không nghe thấy gì hết. – Phương lắp bắp -Tầm giờ đấy Toàn đang đưa tao về nhà và nếu nó reo tao đã phải nghe thấy.
Phong thở dài. Cô mong rằng trò chơi này vẫn tồn tại những điều sai sót. Song những gì Phong nghĩ tới đó, ngay bản thân cô cũng không hi vọng chút nào. Từ lúc Tuấn béo ấn hoàn thành lượt chơi đầu tiên, cô biết rằng mình không còn đường lui nữa rồi.
Nếu may mắn, có lẽ cái chuông đã không reo vì một trục trặc nào đó. Nhưng nếu sự tình tiến triển theo hướng ngược lại, Dung không chỉ bỏ đi đứa bé trong bụng nó thôi đâu, có thể nó đã bỏ cả mạng mình rồi.
– Phong…- Phương nói như khóc ngất – Dù gì thì nó cũng là bạn thân nhất của tao. Trước đây, tao biết bọn tao nhiều lần làm mày khốn khổ, nhưng tao xin mày, tao xin mày đấy… làm ơn dừng trò chơi này lại đi. Tao xin lỗi.
An Phong hơi ngờ ngợ: có phải con Phương đang nghĩ chính cô bày ra trò đó không? Thật nực cười, cô ghét chúng thật, nhưng đâu tới độ phải hành hạ chúng thế này chứ.
– Nghe này… – Dù không muốn tỏ ra yếu mềm trước nước mắt của kẻ mà cô ghét, Phong vẫn dịu giọng an ủi người đang thút thít từ phía bên kia – Trò chơi này tạo ra chắc chắn nhằm mục đích nào đó. Và chắc gì câu lệnh “phá nó đi” nghĩa là bỏ đi cái thai? Mày còn nhớ lúc con Dung trả lời câu hỏi: “Ai là cha đứa bé” chứ?
– Có… Nó có kể tên Vũ… Nó ngủ với nhiều thằng thế cơ mà. – Phương gằn giọng, khóc dữ hơn
– Dung nói rằng nó Không biết, sau đó chuông mới kêu. Có thể Dung đâu có em bé, câu Truth kia chỉ để khủng hoảng tinh thần nó thôi thì sao? – Phong tự dưng thấy suy luận của mình trở nên logic – Nhỡ đâu câu đó chỉ nhằm mục đích gây ra mâu thuẫn giữa bọn mày.
– Tức là… chưa chắc nó đã có thai ? – Phương run run – Thế cứ cho là tao không để ý chuông kêu đi thì con Dung đã làm gì để hoàn thành nhiệm vụ?
– Có thể câu “Phá nó đi”, chỉ là câu mình nó hiểu. – An Phong nói mà cảm thấy hơi ngượng mồm. – Thí như phá đi thứ gì quan trọng của nó thì sao.
Phương im lặng một chút, cố trấn tĩnh lại. Đương nhiên, nó hiểu những lời Phong nói thực chất chỉ là những điều nó muốn nghe. Nó dần mường tượng ra viễn cảnh xấu nhất bạn thân nó gặp phải, và rồi nghĩ tới lượt chơi tiếp theo của mình. Chỉ là Truth thôi mà, nó cũng chẳng có gì để giấu.
– Ừm… Thế thôi nhé… – An Phong nhận thấy sự tĩnh lại từ Phương liền chủ động kết thúc cuộc nói chuyện. Cô nên trở về với sự lạnh lùng của mình trước khi trở nên mất phương hướng để đi thương hại cho một kẻ yếu đuối, lại còn là kẻ đã ghét bỏ cô.
” Đã ba ngày rồi..” An Phong lầm nhẩm, đoạn xếp lại đống ảnh rồi tắt đèn đi ngủ nhưng cô trằn trọc mãi không yên. Dung chết rồi, Phong chắc chắn thế, nhưng cô không lo sợ. Cô đã từng ước nó biến mất khỏi cuộc đời cô như thế, tuy vậy, cô chẳng thấy vui tẹo nào. Đúng là chẳng có gì vui khi một ai đó chết, và tệ không gì bằng khi đó là cái chết của chính mình. Thế nên phải sống, Phong ngáp dài một cái, dù cho cô cảm thấy cuộc đời này còn tẻ nhạt hơn giấc ngủ không mộng mị của cô.
Hôm sau tới trường, Dung vẫn không xuất hiện. Thế nhưng sự thiếu vắng ấy không hề ảnh hưởng tới việc tiếp tục lượt chơi mới, nhất là trước khi biến mất, Dung đã hoàn thành hết các lượt của mình.
– Dare. Trần Tùng Lâm. – An Phong tiếp tục công việc của mình, đưa thẻ cho cậu bạn trực nhật hôm trước. Lâm cười lớn, nhét ngay cái thẻ vào khe.
– Mày không thấy sợ à? – Toàn nhìn nó e dè.
– Sao phải lo chứ, chỉ là một trò chơi thôi mà. – Nó cười, ấn nút đỏ. Có lẽ nó đúng là người vô tư thật, chẳng có gì để giấu.
” Chặt một cánh tay bất kỳ”
Tất cả đều im lặng quay ra Lâm. Nó đọc tờ giấy có vài chữ ấy thật cẩn thận, rồi nhìn đồng hồ. Nó có 6 tiếng.
Mọi người sững lại trong một vài tích tắc. Câu lệnh: “chặt một cánh tay” đã sợ, chữ “bất kỳ” còn đáng sợ hơn. Giờ đây, cái dare này không chỉ của riêng thằng rút thẻ, mà là của tất cả mọi người.
Khoảnh khắc tưởng như không thở nổi ấy, bỗng nhiên Tùng Lâm phá lên cười. Nó cười lớn lắm và tỏ vẻ thích thú cực kỳ.
– Chỉ là một trò chơi thôi mà, sao mọi người căng thẳng vậy? – Nó nói
– Hừm, cứ để khung quay phạt bật ra thẻ một lần đi tôi cũng tò mò lắm.
– Gì vậy? – Thằng Toàn nhăn mặt – Mày không thấy là Dung đã biến mất rồi sao? Mày không sợ ư?
– Bình tĩnh nào… – Lâm kéo tay Toàn ngồi xuống – Chuyện của Dung chỉ là trùng hợp thôi, làm gì có đứa con cái nào mà lại dám vác cái mặt làm đĩ của mình về nhà cơ chứ. Mà nữa, cái máy xác nhận được việc ta đã làm, chứ đâu xác nhận được việc ta không làm? Hừm, cứ cho là nếu không làm theo Dare sẽ bị phạt đi, thế nó định phạt ta thế nào? Hô hô, vô lý chưa, sao nó phạt được ta chứ…
– Thế sao An Phong… – Phương liếc về phía người được gọi tên, không kịp nói hết câu.
– Chính là nó… – Lâm ném cho Phong một cái nhìn hằn học – Nó làm cái dare đó để đánh vào tâm lý của chúng ta. Thứ nhất, nó nắm luật rõ nhất nên đương nhiên, mọi hành động nó làm đều tác động rất mạnh lên hướng đi của chúng ta. Việc nó lột đồ đứng ở quảng trường chỉ là để đánh lừa ta dấn sâu vào trò này thôi. Chắc chắn, mọi sự thật nó đều biết trước hết rồi, chỉ lựa lúc này để xáo trộn tình hình. Thứ hai, chẳng phải Phong rất ghét Dung sao? Mọi người không hề nghi ngờ nó khi Dung biến mất à? Dung đã choét kẹo cao su lên tóc Phong kia mà?
An Phong hít một hơi sâu. Cái gì đây? Tại sao mọi thứ lại dồn về cô như thế?
– Cậu điên rồi Lâm ạ. – Phong lắc đầu. – Tôi không đủ thông minh để suy luận như cậu. Tôi cũng không đủ giỏi để làm nên cỗ máy này. Tốt nhất là hãy đi tìm một con dao ngay đi, sáu tiếng đồng hồ không đủ cho cậu tìm người để chặt tay đâu.
– Làm ơn đi… – Lâm trợn mắt lên mà rít qua kẽ răng – Nếu có chặt thì đầu tiên phải chặt tay mày trước đã.
– Xin lỗi…Tôi còn chẳng quen cậu. – Phong không giữ được miệng mình nữa. Trước giờ người ta có nói xấu cô thì nói xấu sau lưng thôi, nay cái tên này còn bày đặt suy luận, gán điều tiếng cho cô ngay trước mặt mọi người nữa. Đã thế, lại còn dọa đâm chém cô. Phong không thấy bực, mà thấy nhục. Mẹ khiếp, sao cô có thể để nó nạt nộ mình thế chứ.
Toàn vừa nghe thằng Lâm nói thì tin ngay tức khắc. Hẳn nó chột dạ bởi câu hỏi An Phong thì thầm vào tai nó hôm trước. Nếu đúng là An Phong đã biết mọi sự thật rồi, thì nó nói dối cũng bằng thừa, chi bằng trước lúc mọi chuyện tiến xa hơn, đẩy hết mọi sự nghiêm trọng cho cô gái đang đứng một mình kia.
– Tốt nhất mày nên dừng lại, Phong ạ. Chưa muộn đâu.
Phong không đáp, quay ngoắt mình đi, nhìn đồng hồ, lẩm nhẩm tính. Bây giờ là 6 giờ 45 phút, sáu tiếng nữa là 12 giờ 45.
Phương cất bộ Truth or Dare vô túi đựng giày của nó khi tất cả rơi vào im lặng. Riêng Vũ nhìn An Phong, cảm thông hết mức. Nó biết Phong không nói dối.
—
Phong đặt khay ăn xuống, Vũ cũng vừa lướt qua, nhưng nó không nói với cô lời nào. Lúc đó là tầm trưa, cantin trường chật kín và cũng chẳng mấy ai quan tâm tới cô gái đang ngồi một mình.
– An Phong… – Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô đầy thông cảm – Thầy đã cố gắng nói với nhà trường về việc phát tán ảnh, xin cho em một cơ hội nữa. Nhưng em, Phong, em đã là học sinh rất lễ phép trong suốt quá trình thầy giảng dạy kia mà, sao lại làm những việc như thế?
Cô gái cúi đầu, không đáp. Không phải vì cô ngượng ngùng hay hối lỗi, cô thừa biết hàm ý chữ “cố gắng” trong câu vừa nãy ám chỉ điều gì rồi. Thế nên phân trần với một người không thể hiểu chuyện thật vô ích.
– Vậy bao giờ em phải chuyển trường? – Phong nói sau một hồi im lặng. – Bao giờ mẹ em có thể rút học bạ?
Vị giáo viên thở dài, mặc cho có hơi ngạc nhiên đôi chút. Trước đây, người thầy chưa có một cuộc trò chuyện nào ngoài chủ đề học tập với cô trò lạnh lùng này, và ngay cả khi ông muốn cô mở lòng tâm sự, cũng bị cô gạt phăng đi.
– Thầy xin tới cuối học kỳ này, hoàn thành hết đầu điểm rồi thì em sẽ không phải lo lắng về việc xin vào các trường cấp 3 khác. Học bạ sẽ không hạ hạnh kiểm hay ghi lại những sự việc vừa qua đâu.
An Phong bất giác thấy lạnh người. Đồng hồ phòng ăn đếm còn 5 phút nữa tới giờ tử mà giờ cô còn mắc kẹt ở đây với người quan tâm tới cô hơi thái quá này. Cô chưa kịp ăn gì, vội đứng dậy chào mà lẩm bẩm trong họng:
– Người quá tốt như thầy làm em thấy chút bất an.
Nói đoạn, bưng chiếc khay lên lớp học ngồi ăn bên cạnh hộp đồ chơi và ngắm từng tích tắc đồng hồ.
Lớp học chẳng có ai, cô ngắm nghía những chi tiết của khung quay thật tỉ mỉ, nhưng không quá tò mò, bóc cạy chúng ra. Cái ngày đầu nhìn thấy nó, dù biết là điều chẳng lành nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ nó là cái máy giết người. Hài hước làm sao, một vật bất động, một vật phải chịu tác động của con người để vận hành lại khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ánh sáng đỏ của đồng hồ điện tử không ngừng nháy. Tựa như càng tới ngày hành quyết thì tử tù càng thấy trời sáng nhanh hơn. Tới tầm chỉ còn hơn một phút, An Phong không thấy động tĩnh gì, cũng chán nản định quay đi.
Xoảng… cô gái lỡ tay làm rơi cái bát inox xuống sàn. An Phong không hậu đậu, nhưng lưỡi dao mảnh đang chạm lạnh nơi vùng cổ khiến cô bất giác giật mình gây bất cẩn. Lâm tóm chặt lấy tóc An Phong, giữ cơ thể cô cố định. Có lẽ hắn nghĩ kẻ trùm sò là cô thật, và cô thì ngạc nhiên hết sức khi biết hắn có máu kích động trong người.
– Bình tĩnh nào… – Phong buông tất cả, đưa hai tay ra đằng trước cho kẻ cầm dao không manh động. Nhưng khoảnh khắc ấy, cô biết rõ, trong tầm 30 giây mà không thoát ra được, tức khắc tên Lâm kia sẽ đánh liều mà chém loạn linh tinh.
Lâm không đáp, như một sát thủ máu mặt, song, mồ hôi hắn chảy ròng trước tiết trời đang dần lạnh. Phong đã hoang mang sao người này đưa dao kề cổ mình nhanh gọn thế, nhưng rồi cô sực nhớ, mấy chiêu trò này, trên phim ảnh cũng thấy đầy. Hơn nữa, cô cũng biết tên này chưa bao giờ cầm tới dao mà giết ai khi cái lạnh trên cổ cô là diện rộng, tức là thứ tiếp xúc với cổ cô mặt lưỡi dao. Chẳng có tên giết người nào kể cổ nạn nhân bằng mặt dao hết.
Phong gập đầu, kẹp chặt lưỡi dao cũng như tay hắn ở cổ, tung đạp trúng ngay hạ bộ kẻ đằng sau. Lâm thấm đau, kêu lên thảm thiết, tay vẫn nắm chặt dao không rời song cũng chệnh choạng tại vị trí. Nhân thế đó, Phong vẫn giữ nguyên tay hắn ở cổ, bẻ gập các ngón tay Lâm mà lấy dao ra từ từ.
– Mày nói không tin kia mà – Phong biến mắt thành viên đạn, tiện tay thò vừa ngón trỏ vào cái lỗ ở chuôi dao mà xoay xoay trong vô thức.
Lâm ngồi phệt xuống mà nước mắt giụa giàn cùng nước mũi. Nó không cay mà đau, đau lắm. Cái đạp của An Phong khiến mọi thứ của hắn như nát hêt ra trong quần rồi. Nhưng tiếng rưng rức của hắn không át được tiếng rè đinh tai nhức óc. Không phải chuông reo, mà là một tiếng rè rất lớn như lỗi quay băng cát xét.
Chúng bạn nghe động, hộc tốc chạy vào, đã thấy khung quay phạt quay vù vù. An Phong trông thấy đám đông thì giấu vội con dao vào hộc bàn, khéo kẻo bọn bạn lại sinh nghi mà bảo cô trùm trò. Thế nhưng cảnh tượng tên Lâm ngồi dưới sàn ôm quần mà quằn quại cũng chẳng khác nào để lộ cho bọn nó nhìn thấy con dao.
Nhưng mọi thứ cô lo lắng hơi thừa khi tất thảy sự tập trung đều dồn vào tấm thẻ đầu tiên được đẩy lên từ khung quay Punish.
– An Phong… – thằng Toàn huých vai cô gái như đó là điều đương nhiên cô phải làm.
Tấm thẻ này được để trong bọc thiếc, lại còn hút chân không nên khi mở ra thì cô cũng suýt làm rách một mẩu.
“Không toàn thây”
Bọn bạn nghe Phong đọc bấy nhiêu đó cũng thoáng lạnh người. Toàn thì dù sợ nhưng miệng không ngậm được vào:
– Nhìn xem… thì bây giờ nó cũng có toàn thấy đâu.
Phong nhìn thẻ phạt, lắc đầu, cúi người, đút vào túi áo đồng phục của Lâm. Bọn bạn chắc vẫn chưa tin lắm nhưng Phong biết thằng kia sẽ phải gặp những chuyện gì. Ai bảo dao nó kể cổ cô cơ, Phong tuyệt đối không được lo lắng cho sinh mệnh của kẻ đã tính đem cô làm vật thí mạng. Thế giới tàn nhẫn mà, nếu nó quyết tâm giết cô thật sự thì hẳn cô đã mất cánh tay. Nhưng trò chơi này là dành cho An Phong, cô nhận thức rõ ràng khi họ tên cô được điền trên tờ thiệp. Thế nên cô phải thắng. Thắng tức là còn sống.
Người ta hoang mang đứng đực ra nhìn cảnh tượng, còn cô gái thì tiến gần khung quay mà đi thêm lượt mới.
– Phong… – Con Phương hơi bất ngờ nhưng nó không dám quyết liệt với người nó đã gọi điện tìm chỗ dựa đêm qua. – …sao vội quá…
– Sớm kết thúc cái trò này đi thôi vì tiến độ chậm chạp làm tao chán quá rồi!
Con dao để ngăn bàn vì nhịp quay của bộ Truth or Dare mà vô tình rơi xuống nền đất. Bốn đứa đó nhìn vẻ lạnh nhạt của Phong, rồi lại thấy con dao, bất giác bủn rủn toàn thân. Có lẽ cô gái ấy không phải những gì chúng từ thấy trước đây.
—
Đào Thiện Vũ . Truth.
An Phong đưa thẻ cho người yêu con Phương, để nó tận tay đổi lấy câu hỏi của mình.
Mặt Vũ tái xanh ra, mồ hôi vã như tắm. Xong, thời gian không có nhiều nên đành lòng nhét vội vào cỗ máy.
” Mày đã giết Dung như thế nào?”
An Phong vừa nghe cũng không khỏi giật mình. Nhưng có lẽ thất thần hơn cả là thằng Vũ khi chính miệng nó đọc to câu hỏi lên bằng tiếng Anh.
– Cái gì…. – Phương bật đứng dậy. Nó thất thần không biết nên bám trụ vào ai. Trong phòng học lúc này lại không chỉ có mình sáu đứa nên sau câu hỏi ấy, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.
– Bọn mày đi ra khỏi đây hết mau! – Thằng Toàn phẩy tay, đuổi một lũ lô nhô đang há miệng tính thắc mắc. Đương nhiên câu nói của Toàn không có hiệu lực ngay, song, sau vài phút cố gắng xua đuổi, lũ hiếu kỳ cũng bị tống ra khỏi phòng.
Vũ thộn ra, tay bắt đầu run run. Thời gian của nó có tận 30 phút nên không ai thúc giục nó làm gì. Phương giờ câm lặng như đã chết hết trong lòng. Có phải nó là người đau khổ nhất chăng, kể cả khi nó chẳng có gì để giấu diếm mọi người?
– Sao Vũ được nhiều thời gian vậy nhỉ? – thằng Tuấn béo vu vơ hỏi.
Lúc này, Lâm đã nguôi ngoai phần nào tổn thương vùng hạ bộ, song, một cơn đau khác khiến nó càng quằng quại. Nó ôm chặt bụng , bắt đầu kêu lên như bò rống.
– Thôi đi… Đừng làm trò nữa! – Phương cáu. Nó cáu không chỉ bởi cái âm thanh kinh tởm ấy, lòng nó đang ngổn ngang hỗn độn khi nghĩ về mối quan hệ nó có trước khi trò chơi bắt đầu.
– Tao đau thật… mẹ nó… Không đứa nào bọn mày bị sao à? – Lâm bò nhoài ra sàn nhà, lăn đi lăn lại như diễn kịch.
– Không… – thằng Toàn bỗng nhiên trừng mắt quay sang An Phong, ánh mắt hoài nghi hêt độ – Mày… mày làm gì nó ?
– Nói xem tao vừa làm gì mày? – An Phong hất hàm về phía Lâm, thái độ bức bối của cô lộ ra mồn một. Lâm lắc đầu loạn lên, loạng choạng ngồi dậy như tính lao ra khỏi phòng. Nó sắp nôn.
Chẳng ai chú ý tớ Vũ, điều đó càng làm nó run rẩy. Nó còn hơn 25 phút nữa để xoay sở trò này. Nó biết trả lời sao đây, vì thật sự nó đâu phải là người giết Dung. Hôm qua, nó đã đưa Dung về nhà. Chúng nó đã cãi nhau một trận thật to. Vũ nói rằng chắc chắn đứa bé kia không phải của nó vì chuyện giữa hai đứa cũng phải ba, bốn tháng trước rồi. Dung gào lên với Vũ là nó chẳng có đứa bé nào hết. Rồi Vũ mất bình tĩnh tóm lấy vai con bé, nó trách nếu Dung biết chẳng có đứa bé nào, sao lại gọi tên nó ra. Dung không đáp, vùng ra, trượt chân ngã lộn xuống dưới tầng nhà, máu chảy ra không ngừng. Nhưng lúc đó Dung không chết, Vũ vẫn còn nghe tiếng con bé phập phồng thở, Vũ còn sơ cứu cho nó và hai đứa đã làm hòa trở lại. Vậy làm sao có chuyện nó là người giết Dung cớ chứ?
Nhắc tới Lâm, nó bám vào cánh cửa lớp, đứng thở dốc rồi hồng hộc chạy dọc hành lang hướng thẳng nhà vệ sinh, đâm lung tung vào người đứng xung quanh.
Như chợt nhớ ra điều gì, An Phong gọi với. Không phải cô lo cho thằng đã kề dao vào cổ cô, nhưng cô thấy rõ điều bất an đã tới.
– Ai đưa mày suất ăn trưa nay???
Nhưng Lâm chỉ biết lao đầu chạy. Toàn vội đuổi theo, An Phong cũng bước nhanh theo hướng ấy.
Huỵch!!! Lâm ngã dúi xuống. Nó quằn quại rống lên, rồi họng ngắc lại, bọt trắng sùi qua hai bên mép. Nó giãy giụa liên hồi nhưng cả Toàn, hay Phong đều đứng cách nó một khoảng. Cả hai đều bất ngờ trước sự việc vừa diễn ra trước mắt, tay chân cứng lại, không nhúc nhích.
– Ôi… Nó bị làm sao đấy
– Kinh quá….
– Ai đó gọi y tế nhanh lên……
Đám đông lao vào bu lấy Lâm khi nó lên cơn co giật, nhưng mọi sự cố gắng đều trở nên vô ích khi cơ thể Lâm đột nhiên đuỗn dài ra và đầu thì ngoẹo sang một bên. An Phong vẫn yên lặng đứng, tinh thần hoảng loạn vô cùng nhưng nét mặt không chút bộc lộ. Muộn mất rồi, ngay từ lúc nó rút con dao kề vào cổ Phong, nó đã muộn mất rồi.
Bỗng trong không gian yên lặng bất chợt khi người ta chưa kịp bàng hoàng trước cái chết của Lâm, cơ thể nó rung lên một chút. Một đứa đang cố thốc nó dậy, giật mình buông tay ra.
– Cái gì vậy? – Đứa đó thụt lùi dần về phía đám đông.
Toàn hơi ngoái đầu về phía Phong như thể cô là chìa khóa giải mã mọi thắc mắc. Song, cô gái vẫn đứng đó, vẫn đang cố gạt nỗi sợ mềm yếu trong cô sang một bên để chỗ cho suy luận. Nhưng đó là lần đầu An Phong thấy một người chết ngay trước mắt, và chẳng cần ai xác minh rằng Lâm còn sống hay không thì cô cũng chắc chắn là nó đã chết.
Phong đã nghĩ, nếu muốn giết cô, hay bất cứ ai, kẻ đang ẩn trong bóng tối kia, hẳn sẽ phải có lúc xuất đầu lộ diện. Nhưng nay nhìn xem, hắn đã trà trộn vào ngôi trường này rồi còn xử lý người phạm luật bằng cách đầu độc nữa…, có phải Phong đã quá lơ là chăng? Hay suy nghĩ của Lâm cũng đã một phần chính xác khi cho rằng kẻ trùm sò là một trong số bảy người?
Bụp!!! Một tiếng vang mạnh như cây kim chọc vào quả bóng mới bơm căng khiến Phong giật nảy mình. Đám đông đang bu lấy cái thân thể bất động của Lâm bỗng bửa ra rồi kêu thống lên, chạy toán loạn tựa tìm đường thoát chết. Như bóc vỏ một củ hành, từng lớp người dạt ra thục mạng chạy dần để lộ sự tình diễn ra bên trong cái lõi. Vài thân thể nằm la liệt bên cạnh Lâm, máu trùm khắp cả. Như thể tiếng động khiến chúng nó choáng và máu khiến thần kinh chúng hoảng loạn mà ngất lịm ra đấy. Nhưng máu từ đâu mà ra?
Cả lúc đám người chạy đi, An Phong, nắm tay thật chặt, toàn người run run nhưng vẫn từ từ bước tới. Cảm giác muốn ói trào lên cổ cô gái khi cô nhìn thấy Lâm nằm giữa một đống bầy nhầy máu tươi. Ổ bụng nó toác ra, cả thân hình như đã chia làm hai nửa rạch ròi, nhưng nát bấy. Thứ gì đó trong cơ thể Lâm đã phát nổ. Phong chợt nhận ra nhưng người đang nằm cạnh cái thây không còn hình thù của Lâm kia cũng đang bị đau rất nặng, có vẻ như họ ngất đi vì choáng trước khi biết chân tay mình cũng toạc vài mảng da thịt. Vài người lồm cồm bò dậy, quần áo đỏ lòm tanh tưởi, kêu lên thảm thiết. Nhưng Phong không hề nghe thấy những âm thanh đó. Tiếng Toàn thẫn thờ lặp lại lời nói của cô ban nãy khi rút thẻ phạt cho Lâm khiến sống lưng cô lạnh mà bủn rủn cả người:
“Không toàn thây”
Vũ đứng nép của lớp, nhìn trông cảnh vừa xong mà mặt cắt không còn một giọt máu. Nó bất giác ngoái đầu lại nhìn đồng hồ mà đầu óc đảo điên hết cả. Ba mươi phút của nó giờ chỉ còn mười lăm. Ai ban nãy vừa nghĩ sao nó lại có nhiều thời gian…
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI