Chapter 4: Bí mật
An Phong gạt những suy tính sang một bên, bất giác nhìn về phía Vũ mà quay ngược lại về lớp học. Vừa hay, bộ phận y tế trường cũng đang lao đến nơi tai nạn vừa xảy ra.
– Nào…Vũ… – Thằng Tuấn béo giọng hơi run run. Nó nghĩ trước mặt nó là một tên sát nhân đấy, nhưng trong giờ khắc mà mọi chuyện rối ren hết cả, chẳng ai mong có thêm người chết.
Vũ suy tính một hồi, lúc đó cũng chỉ còn vài phút. Lâm đã chết, không lâu ngay sau khi rút phiếu phạt. Chẳng ai có thể hạ độc Lâm vào khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, tức là việc nó chết đã được người khác sắp xếp từ trước. Thế nên việc Lâm bị nổ tan, có lẽ đã nằm trong kế hoạch của hắn trước khi thằng khùng xấu số đó rút phiếu phạt rồi. Thế nên Vũ hiểu, việc nó cố thanh minh nó không giết Dung chẳng còn tác dụng gì hết.
– Tôi đã đẩy Dung xuống cầu thang – Vũ nhăn mặt nói – Đầu Dung đập xuống đất.
An Phong nhìn cái gằn trong mắt Vũ, bất giác cũng thấy hoài nghi: thường khi người ta nói ra một điều bí mật, cái thái độ căm hờn ấy đáng lẽ sẽ không xuất hiện.
Phương hít một hơi sâu. Nó không biết mình có đau đớn hay không nữa. Trong vài tích tắc, nó cảm thấy bản thân cũng có lỗi, song điều đó chẳng làm giảm đi nỗi ghê tởm của nó với một kẻ giêt người. Nó chợt sợ hãi, chợt lùi gần về phía An Phong.
– Có lẽ… – Thằng Tuấn béo run run nói – Có lẽ ta nên để lượt quay tới ngày mai.
Phong gật đầu, lẩm nhẩm đếm số phiếu còn lại trong khung quay. Sáu. Vẫn còn nửa chặng đường.
……………………………………………………………………
– Vậy các em đều có mặt trong lúc trong lúc em Trần Tùng Lâm xuất hiện triệu chứng đau bụng đúng không?
Năm đứa học sinh đêu không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thằng Toàn thường ngày đốp chát ghê gớm cũng lặng thinh trước mặt điều tra viên. Giờ đã là bảy giờ tối, chúng nó bị điệu lên đây ngay sau lúc nhà trường gọi cơ quan có thẩm quyền đến để giải quyết vụ án nghiêm trọng. Bộ Truth or Dare đã được con Phương cất kỹ trong tủ cá nhân, nhưng bốn đứa còn lại vẫn canh cánh lo không biết mấy người này có lục đồ chúng hay không.
– Vậy ai là người đã nói rằng Lâm sẽ chết không toàn thây?
Vẫn trong cái im lặng ấy, bốn đứa còn lại hướng mắt về phía An Phong. Cô vân không đáp, chỉ cúi mặt nhìn xuống tay áo len đã bị vặn xoắn lại.
– Sao cháu nói vậy? – Một cảnh sát đứng tuổi hơn hỏi cô gái, song, thái độ “không phải việc của minh” mà An Phong thể hiện khiến lão ta có phần sốt ruột cực kỳ.
– Nó đáng thế – Phong ngẩng mặt, giả bộ nhìn về điểm gì rất xa sau lưng viên cảnh sát, nói với giọng còn có phần đe dọa – Cháu nguyền rủa nó phải chết.
Hai người công vụ mất vài giây bần thần nhìn nhau. Ngay cả bốn đứa ngồi kế An Phong cũng không hiểu cô đang giở trò gì. Phong thì biết cô không nên sợ, cũng không nên nói cho hai người này về vụ cái hộp. Mặc dù biết đồn cảnh sát là nơi duy nhất cô và lũ bạn đểu kia có cơ hội thoát khỏi trò chơi, nhưng nếu không thành thì sao? Liệu bọn nó có bị bục thây như thằng Lâm trưa nay.
-Này… ranh con.. – Lão đổi giọng hằn học, – Mày nghĩ mày lừa được ai. Mày láo thật đấy. Tường trình ngay ra đây chuyện gì xảy ra mà cũng khó vậy à? Bọn mày giấu cái gì? Hay tống hết bọn mày vô trại cho bọn mày khai ra…
Nghe quát, con Phương xém thì rớt nước mắt, nhưng nó ngồi yên, cố nín thở cố gắng không gây chú ý với hai người thẩm vấn kia. Thằng Tuấn béo thì không thông minh được vậy. Nó run lên như cày sấy, môi mấp máy liên hồi:
-… Là do cái hộp… – Nó phụt mấy lời đó khỏi mồm – Cái hộp đò chơi.
Hai ông cảnh sát tới đơ người, xong rồi thì ha hả:
– Bọn mày nghĩ tao ngu đúng không? Mày lại nghĩ rằng tao không biết báo mạng thế giới cũng sùng sục lên cái lũ tuổi vị thành niên chúng mày thích bao biện tội bằng trò: “cái hộp” à? Tao thấy cái hộp chúng mày rồi… mẹ.. chúng may nghĩ tao là trẻ con à…
Tuấn run lên, nó mấp máy cố nói tiếp, song, thằng Toàn bấu chặt đùi nó, cấm nói thêm lời nào.
Nhưng cái lúc con người muốn được minh oan thì chẳng hành động bạo lực nào cản được anh ta cả.
– Cái hộp đó ra lệnh… nếu không làm đúng, cái hộp đó ….cái hộp sẽ phạt ng…
Nó chưa nói hết câu đã bị viên cảnh sát già hơn vả tới đốp vào mặt, va cả đầu vào người Phương. Lúc này thì con bé không cầm được nước mắt nữa, khóc òa lên. Vũ bất giác thấy người thương rơi nước mắt bất chợt định nhoài ra an ủi, xong nghĩ lại nhưng việc bất đắc dĩ vừa xảy ra mà kiềm lòng mình lại. An Phong vẫn đăm đăm nhìn tên cảnh sát trẻ hơn, nghĩ mông lung về “những cái hộp khác”. Chưa đầy một tuần, Phong đã vào đây tới hai lần, thế nên cô cũng không đủ sáng tạo để nghĩ ra một cái cớ đầy hư cấu để chuồn khỏi đây.
Bất chợt, cánh cửa phòng mở tung ra, một người mặc cảnh phục nữa chạy vào. Tay anh này ôm cái hộp Truth or Dare, mặt hốt hoảng. Phương đang khóc cũng nín bặt lại. Lúc này, đèn đường đã rõ, cũng rõ cả tiếng phụ huynh ý ơi gọi con bên ngoài.
– Nó… cái khung này…. anh ơi nó xoay… – Người mới vào hổn hển, đặt cái hộp oan nghiệt đó lên mặt bàn.
Thằng Toàn bình tĩnh cực kỳ, hơi nhướn người lên trước rồi đánh mắt về phía An Phong: ” Khung phạt”
Nhưng ơ ai đã làm gì kia chứ? Đã làm gì tới lượt ai mà sao nó lại quay? Ba viên cảnh sát chồm hỗm nhìn bộ Truth or Dare, đợi khung quay dừng mà rút tấm thẻ mới trồi lên.
“chết đuối”
Năm đứa quay nhìn nhau. Vũ nhíu mày lẩm nhẩm trong họng:
– Liệu nói ra bí mật có bị tính là chơi gian lận hay không?
Tuấn cứng hàm quay nhìn, mặt cắt không còn giọt máu. Đúng là nó không biết bơi, nhưng cũng chẳng bao giờ đi bơi cả. Nhưng mà nó sợ lắm chứ…nhỡ nó lại chết khủng khiếp như tên Lâm kia.
Mấy tên cảnh sát không màng tới bọn nhóc, tần ngần nhìn tờ giấy rồi vứt toẹt ra giữa phòng. Mấy năm gần đây cũng xuất hiện vài bộ trò chơi kiểu này, vả lại mấy lão cũng chẳng biết tiếng Anh nên không quan tâm lắm. Tên trẻ nhất bắt đầu loay hoay với cái khung quay còn lại, trong khi lão già thì kênh kiệu nhìn năm đứa.
– Vậy là cái hộp này đây ư? Tao vẫn chưa thấy nó liên quan gì tới cái chết của thằng bị nổ bụng cả.
Tạch … tạch… tạch… Âm thanh quen thuộc bất giác khiến cả năm đứa lạnh sống lưng. Tên cảnh sát thích dò dẫm kia đã tìm ra nguyên lý của cái khung thứ nhất, bắt đầu lượt tiếp theo.
– KHÔNG…. – Phương rú lên, mặt xanh tái như sắp chết – Chú làm cái *éo gì vậy?
Rồi con bé khóc òa lên. An Phong biết Phương rất dễ bị xúc động, xong, tiếng khóc của nó vào thời điểm này chẳng giúp người ta đồng cảm với nó. Tên cảnh sát chẳng hiểu gì hết. Hắn ngạc nhiên như đứng trước một lũ người từ hành tinh nào mới đáp xuống. Nhưng bộ đồ chơi kia vẫn thu hút quá, hắn lại tập chung vào khung quay và rút tấm thẻ ngay khi nó bật lên.
– Nguyễn Hữu Toàn.
Mẹ khiếp…Thằng Toàn lẩm nhẩm trong miệng. Giờ nó biết nó đang nằm trên thớt rồi, nó không giãy thì nó chết. Nó ngán tới tận cổ ngồi đây suốt mấy tiếng đồng hồ trả lời câu hỏi của ba thằng ngớ ngẩn trước mặt nó đây. Ba người kia là cảnh sát thì cũng là người. Mà người thì Toàn chẳng sợ một ai. Nó bật đứng dậy, đấm tới bốp vào mặt tên già kênh kiệu kia, đoạn dựt lấy tấm thẻ ghi tên nó trên tay thằng còn đang ngơ ngác, nhét nhanh vào khe hộp.
Thằng cha bị ngã ôm mặt đứng dậy, hai thằng trẻ hơn đẩy Toàn lại ghế để lão già kia cho nó phát đấm trả thù. Chưa kịp xuống tay, Phương đã gác chân đạp thẳng hạ bộ lão, khiến lão ta lui ra cả thước, nằm nhăn nhó ôm của. Hai tên trẻ tuổi, một đứa cố dìu ông “sếp” kia, một đứa định thụi hội trẻ con đang ngồi ghế, lộn xộn hết cả lên khiến cái phòng không khác gì võ đài. Nhân lúc mọi người hỗn loạn, An Phong nhận lấy tấm thẻ vừa được in ra, dịch lại thật to gây chú ý.
” Tội lỗi khủng khiếp nhất của bạn bè bạn là gì?”
Toàn nghe thấy giật mình tới thột, bất cẩn ăn ngay cú huých của tên cảnh sát, ngồi thụp xuống ghế. Thấy tên này vẫn tính đánh tiếp, Phong mới giữ tay áo hắn lại mà kéo nhẹ ra sau:
– Chú ơi… từ từ cái nào. – Nói đoạn, cô chỉ đồng hồ mà hất mặt phía Toàn – Có 5 phút thôi.
Toàn hơi khó nghĩ. Nếu bảo kể việc khủng khiếp nó làm thì đâu có thiếu gì, nhưng đây là bạn bè nó cơ. Rồi bất chợt nó liếc mắt về phía Vũ. Ừ đúng rồi, Vũ… đó là một thằng bạn cũng khá thân. Đối với Toàn thì chẳng có cái gì gọi là tình cảm hết, chỉ có cái gọi là có lợi và cái không có lợi; thế nên quyết định nói ra tội của Vũ cũng không quá khó khăn với con người máu lạnh này.
Vũ cũng biết mình nằm trong tầm ngắm. Nó thở dài, liếc nhìn An Phong. Nó biết mục đích của trò chơi không phải để cho nó được thoát, thế nên nó càng ngao ngán. Thôi thì cha mẹ nó cũng bề thế, thôi thì người ta vẫn chẳng đủ bằng chứng để kết tội nó đã giết Dung. Mà thực nó có làm đâu, nghĩ vậy, Vũ cũng vững tâm lên một chút.
– Vũ đã giết Dung khi biết nó có thai. Vũ đẩy nó từ trên tầng xuống.
Vừa dứt lời, chuông báo đã reo lên. Bọn cảnh sát lớ ngớ nhìn. Bên ngoài cũng thấy nhiều tiếng lộn xộn rùm beng hết cả. Hóa ra các phụ huynh đã đến. Mẹ của An Phong hớt hải chạy vào đầu tiên, mặt nhăn nhó nhìn mấy viên cảnh sát, đoạn nắm lấy tay cô con gái mà kéo ra khỏi đồn.
Cô bỏ lại bốn đứa ở đó. Cô cũng chẳng quan tâm. Mẹ cô cứ thế kéo cô đi mãi dọc con đường đó, tới đoạn vắng người mới dừng lại mà lớn tiếng quát cô. Nhưng Phong chẳng nói gì. Cô ôm chầm lấy mẹ rồi khóc. Cô tỏ ra cứng rắn, nhưng tâm hồn ấy cũng không phải đá. Phong sợ, cũng như ai, cô sợ cái chết.
—
An Phong quyết định sẽ kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe vào bữa tối: ít nhất, cô cũng cần ai đó tháo khóa cái tâm trạng nặng nề này, dù biết mẹ sẽ quên hết những điều cô nói khi trở về đến nhà vào ngày hôm sau. Cô bình tĩnh trở lại, không hề có chút lo lắng cho bọn bốn đứa vẫn phải ngồi đồn công an.
– Chiều nay người ta gửi đến một hộp bưu phẩm cho con gái đấy – Mẹ cô vừa rút khóa mở cửa, vừa chỉ vào một chiếc hộp cat-tông bé bé, để trên bàn phòng khách
– Dạ. – An Phong đáp, đoạn lao đến nhìn kĩ hơn. Trong thoáng chốc, cô gái lưỡng lự nhìn vật được gửi đến. Liệu có phải một mối họa nữa chăng?
Chiếc hộp thuôn dài, phải hơn gang rưỡi, rất vừa bàn tay. Phong không vội mở, cô nhìn kỹ ngoài bìa vỏ, chỉ thấy tên mình và địa chỉ nhà được viết tay, không hề xuất hiện tên người gửi. Nhưng nét chữ này cô nhìn quen lắm, có phải từ một người cô quen.
An Phong mang hộp bưu phẩm lên phòng mình, đóng kín cửa. Trong tích tắc, cô đã nghĩ đây là một kíp nổ. Nghe điên thật, nhưng có thể lắm chứ, nhất là khi chiều nay một thằng vừa nổ banh xác trước mắt cô xong.
Phong gạt tò mò sang bên, bật máy tính để làm những việc cô quan tâm trước đã. Hôm nay, tên cảnh sát đã nhắc tới những cái hộp Truth or Dare khác trên thế giới. Vậy có nghĩa, không chỉ mình cô đang và những đứa kia đang phải chịu đựng trò chơi quái gở này. Cô đã tính tới lối thoát, song chừng nghe giọng mỉa mai của tên ấy thì xem hắn chỉ coi đấy như là trò đùa. Phong cũng thấy thực bất ngờ khi nghe điều đó. Có phải cô chậm thời quá chăng mà không biết những tin tức quan trọng như vậy.
Cô không chần chừ, vào thẳng internet, song những tin đó chỉ được xếp vào những mục báo lá cải, và nguyên nhân kết luận mấy vụ trên thường do phê thuốc hay thần kinh phân liệt. Phong chẹp miệng. Báo chí thường là chỗ cái bé cũng xé ra to được, vậy mà chuyện tày trời này lại coi như cỏ rác. Liệu có phải họ cũng biết nhưng đang cố giấu lẹm đi?
Cô tính gọi điện cho Anthony, xong sực nhớ giờ này cậu đang học ở trường rồi. Không biết trò Truth or Dare của cậu đã kết thúc chưa? Liệu cậu có chiến thắng không? Phong biết lúc này không thể liên lạc cho cậu, nhưng, vẫn theo thói quen, cô vào mục chat mà lướt lại cuộc nói chuyện gần đây nhất, rồi chợt nhớ ra.
Đúng rồi… Tony hứa gửi quà cho cô. Cậu ấy nói rằng kí chuyển phát sẽ đến chậm mất vài hôm. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn chứ…
An Phong không nghi ngờ gì gói bưu phẩm kia nữa, nhanh chóng mở hộp cat-tông. Rồi cô gái ngây ra một lúc. Ánh sáng bạc từ món quà như nháy lên trong đuôi mắt Phong. Một thời qúa khứ của cô dội về trong vài ba tích tắc. Món quà đó, một món quà có lẽ là vô giá với An Phong, mà trong khoảnh khắc ấy, cô không biết mình nên cười hay nên òa khóc. Đó là một cặp dao quân dụng có đầu dao nhọn kiểu mũi giáo sắc lẻm, răng cưa hai đường và một rãnh thủng ở giữa. Chuôi dao gọn lòng bàn tay, lại được tết quanh bằng dây dù để tăng ma sát cũng như phòng trường hợp cần thiết sinh tồn. Chính loại dao này, cha cô đã dắt cổ chân suốt bao năm, đã lột bộ da hươu mà mẹ cô mặc ngày trước; cũng là đôi dao đầu tiên cô cầm trên tay đi săn một mình.
Phong nhấc đôi dao lên rồi nắm chặt lấy cán bện chặt dây dù. Cán dao dường như bé hơn so với lần cuối cùng cô được cầm lấy chúng, cũng có thể vì cô đã dần lớn lên. Gần chục năm rồi, vũ khí ấy vừa gặp lại An Phong đã trở nên thân quen như hơi thở, xong đôi tay cô gái vẫn còn hơi gượng gạo. Rồi cô bất chợt nhớ về những điều mình đã thấy khi tay mình còn cầm dao.
Cha cô dạy cô cầm đôi dao ấy như vũ khí phòng thân từ khi cô còn chưa nói sõi, nhưng An Phong đã muốn nhiều hơn thế. Cô coi đó là món đồ chơi yêu thích nhất và muốn sử dụng chúng thành thạo hơn bất cứ những người nào cầm dao. Cha cô đã chiều lòng con gái, biến cô thành một kẻ sinh tồn hoàn hảo, khiến cô mạnh mẽ và thận trọng hơn cả bầy thú săn mồi. Rồi tài năng ấy cũng khiến nhiều người hiểu biết chú ý đến: họ đánh giá cao tài huấn luyện của cha cô.
“Quân đội thế giới cần những đứa trẻ như con gái anh, Lucas, để khi chúng tới tuổi trưởng thành, chúng sẽ là vũ khí tối tân, những chiến binh bất bại”
Vậy là thử nghiệm bắt đầu từ những đứa trẻ mồ côi khỏe mạnh. Chúng được huấn luyện tốt, đều mạnh mẽ và cứng cáp. Chúng được học cách tấn công kẻ thù bằng dao găm ở các động mạch chủ, chúng biết cách không để lại dấu vết khi di chuyển, chúng biết ẩn mình và truy lùng đối phương: Chúng biết mọi điều An Phong biết.
Rồi kế hoạch được cho là khả thi được mở rộng ra, họ góp nhặt những đứa trẻ trên toàn thế giới, chọn lọc ra những người khỏe mạnh nhất. Thêm một chuyên viên huấn luyện được gửi về và An Phong đã biết đến cha của Antony. Cả Tony và cha của cậu đều rất giỏi. Xét về thể lực, khi ấy cậu nhóc còn kém cô, nhưng tri thức thì già trước tuổi. Cả hai gia đình sớm thân nhau và thường xuyên cùng góp mặt trong những chuyến săn không súng ống. Họ tâm đầu ý hợp trong huấn luyện, và những đứa con giống như phụ giảng chuyên nghiệp của cha chúng.
Đó là những khóa huấn luyện tuyệt mật, thế nhưng với quy mô lớn, rồi cũng có thông tin rò rỉ. Người ta tìm thấy xác của những đứa trẻ không đủ khả năng sinh tồn với những vết cắt xẻ lớn. Người ta cũng biết những đứa trẻ kia đang dần lớn lên và biến đổi tâm lý: một số chúng trở nên hiếu chiến và khát máu, chúng áp dụng kỹ năng thành thạo của mình vào những cuộc săn người thú tính. Quân đội đã sai lầm về những vũ khí họ nghĩ tới: cha của An Phong đã không tạo nên những quân binh tinh nhuệ, ông nặn lên những con quái vật.
Lo sợ về mức độ nguy hiểm và những đơn kiện lớn của thế giới, lệnh tiêu hủy được ban hành. Họ quyết định tẩy não những đứa trẻ đó, kể cả những đứa con của người huấn luyện, khiến chúng quên hết tất cả những gì đã được học, rồi đẩy chúng hòa vào xã hội để sống như bình thường. Nhưng cha của An Phong không muốn cô con gái mình quên đi những bản năng ấy. Ông cũng sợ rằng nếu để con gái mình bên người vợ thân yêu, vợ ông sẽ để lộ con bé mất.
Vậy là ông cắn răng mà tiêm thuốc cho bà, để bà trở nên đần độn, trở nên dở hơi, thành một lớp giáp cứng bọc lấy cô con gái bé nhỏ kia. An Phong nhớ lần cuối thấy cha khi ông đang rút ống tiêm khỏi cổ của mẹ, ông đã nói với cô rằng: “Mẹ sẽ bảo vệ con”
Và đúng thế, mẹ An Phong đã hóa điên trong một thời gian dài, An Phong phải ở tạm trong trại mồ côi, vì thế mà chẳng ai tìm ra cô trong hàng trăm đứa trẻ. Tới khi tâm lý mẹ cô đã tạm ổn định , bà chuyển về sống tại Việt Nam, người ta cũng không còn kiên nhẫn để tìm đứa bé thất lạc ngày xưa nữa.
An Phong áp chặt lưỡi dao vào má. Cái lạnh của kim loại tiếp xúc da thịt bất giác khiến cô rùng mình một cái. Cô yêu khoảnh khắc mình cầm lưỡi dao trên tay, nhưng Phong không rõ, liệu cô có muốn những kỷ niệm của cô được tái hiện một lần nữa hay không.
Tiếng báo tin nhắn trên màn hình máy tính bất giác khiến cô giật mình. Cô vội chồm đến, thấy kí hiệu Skype có thêm số 1 ở góc. Tony gửi tin, đó là một tệp video. Cô không nghi vấn gì lúc ấy, chỉ biết click mà vội mở nó.
Màn hình rất nhòe, và rung. Tony vừa nói, vừa quệt đống mồ hôi lấm tấm trên trán. Có một vết cứa chéo long mày cậu, máu vẫn còn rỉ chảy ra.
– An Phong. Truth or Dare… là lối thoát duy nhất cho bọn mình. Nó loại bỏ dần những kẻ vô dụng. Hãy tỏ ra có ích, cậu sẽ được cứu. Tin ở tớ.
Rồi góc quay nhường về khung cảnh phía sau lưng Tony lúc ấy. Đó là cảnh đổ nát hoang tàn thực sự, cháy và khói ở khắp mọi nơi, xác người nằm la liệt trên nền đất, nhiều tiếng hét gào vang lên và màn hình tắt ngóm.
An Phong không hiểu. Thế giới đang diễn ra chuyện gì ? Bộ đồ chơi đó, có thực sự là cứu tinh? Nhưng cô chắc rằng trò chơi của cô, so với những điều Tony đang trải qua, quả thật chưa là gì.
An Phong tắt rụp máy tính, cất đôi dao quân dụng vào bao đi kèm, chạy nhanh xuống nhà mà cất vào đôi giày cao cổ của mình.
– Nếu biết ngày tận thế sẽ đến vào một ngày định sẵn, con dự sẽ làm điều gì cuối cùng?
Mẹ An Phong ngồi trước màn hình vô tuyến, mắt vẫn dán vào phần tin thế giới đang sục sôi về những vụ tấn công liên tiếp của một toán quân kì lạ vào những thành phố lớn . Bạo loạn ở khắp nơi, người bị giết một cách man rợ. Đó có phải định nghĩa của mẹ cô về Ngày Tận Thế?
– Con sẽ sống.
An Phong choàng tay ôm mẹ, người phụ nữ không thể ý thức được mình đã hi sinh tất cả để bảo vệ đứa con gái này.
—
Ngày tiếp đó là một ngày lạnh buốt. An Phong mặc quần thụng dài, xỏ giày cao cổ rồi bó đôi dao ngay chỗ cổ chân. Trò chơi sắp kết thúc, chỉ còn vài lượt nữa thôi.
An Phong tới lớp muộn hơn mọi lần, đã thấy Toàn và Phương ngồi đợi sẵn quanh bộ Truth or Dare, nhưng không trông bóng dáng Tuấn với Vũ đâu hết. Chẳng lẽ thằng Vũ bị bắt thật rồi, còn Tuấn… phải chăng đã chết đuối như phiếu phạt đã ghi ngày hôm qua?
– Nó đầu thú rồi. – Toàn liếc An Phong, cũng vừa đoán luôn được suy nghĩ mới nảy ra trong cô. – Nó đã kể hết chuyện con Dung ra, chắc giờ người ta đang bắt nó đi tìm chỗ nó giấu cái xác.
– Vũ giấu ở đâu? – Phong hỏi bâng quơ.
– Nó không nói. – Toàn chau mày – Nó nói rằng không nhớ nhưng cảnh sát không tin. Tao cũng không tin. Đã giết người thì phải nhớ chôn đâu chứ.
Phương im lặng. Con nhỏ rất bình tĩnh . Có lẽ vụ ở đồn hôm qua đã thay đổi cách nhìn của nó về thế giới này rồi.
– Tao giờ mới để ý luật chơi, Phong ạ! – Phương một đưa tờ giấy hướng dẫn khác cho An Phong – Đọc đi…
Phong nhận lấy, lẩm nhẩm đọc. Cũng không có gì quan trọng, chỉ là một lưu ý to đùng :
” Việc cố gắng dừng trò chơi này lại , với bất cứ hành động nào, đều bị coi là phạm luật”
Có lẽ đêm qua thằng Tuấn đã vi phạm điều này. Chắc vậy nó mới bị phán rằng sẽ chết đuối. Nhưng nó thật sự đã chết chưa, ba đứa nhìn nhau, chung một câu hỏi.
– Mày có số điện thoại Tuấn không? – Phương quay sang Toàn, việc con bé muốn biết Tuấn sống hay chết giống tò mò hơn là lo lắng.
– Không biết số, nhưng tao biết nhà nó. – Toàn nói, đoạn hơi nhếch mép cười – Bọn mày muốn đến thăm không?
An Phong không đáp, nhìn khung quay Truth or Dare rồi tiến tới. Tiếp tục trò chơi mới là điều quan trọng cần làm lúc này.
Vòng quay rung lên tạch tạch tạch. Vẫn còn những cái thẻ của những người đã bị loại khỏi vòng chơi. Nhưng dường như khung quay biết về những cái thẻ nhiều hơn là bọn trẻ. Nó luôn chọn đúng người.
“Nguyễn Hữu Toàn. Dare”
Toàn cười lớn nhưng mặt nó xanh như tàu lá. Nó với lấy cái thẻ nhét nhanh vào khe rồi bấm nút
– Tao sắp sớm thoát khỏi cái trò khỉ gió này rồi… – nó tự an ủi, mặc dù biết rõ bốn đứa bạn đi trước không ai sống nổi.
“Tìm cái hộp đỏ tại nhà Nguyễn Đình Tuấn và ăn hết số thức ăn bên trong”
– Hay chưa… – Toàn cười – Tao có tới hơn 4 tiếng đồng hồ để làm việc này. Khéo phải bật tường rồi.
– Dare của Toàn để nó đi một mình cũng ổn phải không? – Phương nhìn An Phong hỏi dò. Chắc nó không đủ can đảm để tiếp tục chơi thêm bất cứ phần man rợ nào nữa.
– Phải… – Phong đáp – Nhưng nghĩ xem, sao lại là nhà của Tuấn? Chẳng lẽ hắn muốn cho ta thấy thứ gì nữa sao?
– Tao không đi đâu… – Phương quay người, mặt tái nhợt – Tao buồn nôn quá rồi.
– Mày thắng tới nơi rồi sợ sệt gì vậy? – Thằng Toàn cáu – Mày còn mỗi một lượt Truth nữa… Truth thì sao mà chết được, Phương ?
– Tao… – Con Phương chưa nói hết câu thì thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Nhân lúc thầy chưa lắp mắt kính lên, nó len lén bỏ cả hộp đồ chơi vào cặp. Thằng Toàn vừa trông thấy thầy giáo, bật bỏ chạy khỏi lớp. Tính thấy cũng chưa đến giờ vào lớp, chắc hẳn Toàn định chạy khỏi trường luôn.
– Em chào thầy – An Phong cúi đầu lễ phép – Em đi ăn sáng rồi quay lại ngay.
– Đi đi… Vào muộn một chút cũng không sao đâu. Thầy biết, sau tất cả những chuyện đấy, chắc em cần không gian – Thầy giáo mỉm cười, đoạn quay sang Phương – Cả em nữa, nếu em thấy trong này ngột ngạt quá.
Phương đã tính ngồi lại, nhưng nhìn An Phong bước đi trước mắt mình, con nhỏ chợt thấy bất an khi ngồi lại lớp học. Nếu chỉ còn lại một mình nó với bộ đồ chơi này, nó sẽ phải làm gì đây?
– Đợi tao… – Phương đeo cặp chạy với tới, và hai cô gái cùng bước song song xuống dọc cầu thang ra phía cổng trường. Toàn vẫn đứng gần đó. Nó đang gọi taxi.
– Mày không có xe sao? – Phương vừa nói, vừa sụt sịt nước mũi
– Tao không muốn cảm lạnh giống mày. – Toàn cất điện thoại vào túi – Với cả vứt xe trước cửa nhà Tuấn để cho hàng xóm nó biết mình đột nhập hay sao?
– Mày biết rõ vậy?
– Tao đến nhà nó rồi. – Toàn thở dài. Nhưng nhịp tim nó vẫn đập rất nhanh. – Hôm qua nó được thả về cuối cùng vì không có ai bảo lãnh. Nó nói ba mẹ nó đi công tác hết rồi.
– Mày nghĩ nó đã chết chưa? – Con Phương buột miệng hỏi. Xe taxi cũng cừa đến. Ba đứa nhìn nhau, trèo lên xe ngồi.
– Mong là chưa… – An Phong trả lời và đó là lời cuối cùng của ba đứa trên suốt chặng đường đi.
Nhà Tuấn chỉ cách trường tầm hơn 3 cây số, một ngôi nhà ngay đầu ngõ, sát mặt đường và cũng to phải biết. Nhà có cổng sắt bao ngoài một đoạn, nhìn thấy cửa chính bên trong. Nhưng giờ cũng đã tầm hơn bảy giờ sáng, người đi đầy ngoài đường, đâu thể đánh liều mà trèo vào?
Thằng Toàn nhăn mặt ngẫm, rồi nó quyết định bấm chuông. Có lẽ trong đầu nó vẫn còn hi vọng mong manh rằng thằng bạn béo kia còn thở.
Ba đứa vẫn im lặng. Đường sáng sớm bắt đầu đông, mấy xe công lớn chạy tắt qua con phố nhỏ khiến người bọn nó như rung lên. Tiếng con Phương cắn móng tay lạch tạch con to hơn cả còi xe.
– Thôi ngay đi… – Toàn mất kiên nhẫn, gạt tay Phương, với cái chuông cửa, bấm thêm lần nữa.
Tiếng dép loẹt xoẹt vang lên khiến cả ba thở phào nhẽ nhõm. Thằng Tuấn lù đù ra mở cửa, tay còn che miệng ngáp.
– Mẹ mày… – Thằng Toàn chửi, đoạn tóm lấy tóc Tuấn béo mà gằn lên – Sao mày không đi học bố tưởng mày chết rồi.
– Tôi cũng tưởng tôi sắp chết… – Thằng Tuấn cố giằng ra – Tôi…tôi đã đợi cả tối hôm qua…
Thằng Toàn không nói nữa, xăm xăm lao vào nhà Tuấn, ngó trái ngó phải. Tuấn cũng không cản, nó không hỏi cũng biết bọn bạn xuất hiện ở đây là vì cái hộp Truth or Dare.
– Có thấy cái hộp nào lạ lạ quanh đây không? – Phương vừa nhìn quanh, vừa hỏi. – Toàn buộc phải tìm một cái chứa đầy thức ăn và ăn hết chỗ đó.
Thằng Tuấn lắc đầu nhưng vẫn mặc kệ mấy đứa lục xạo lung tung.
An Phong không đi tìm. Cô đứng quan sát cả ngôi nhà của Tuấn. Nó là một đứa con nhà khá giả, nhà đã mặt phố, lại còn rộng và có cả vườn ở sau nhà. Nếu nó có cái máu đầu gấu như Toàn, khéo nó đã khá, nhưng Tuấn béo hèn quá. Nó sợ đủ mọi thứ.
– Phòng cậu đâu… – An Phong hỏi. Thằng Tuấn vừa chỉ tay lên cầu thang, vừa sải bước dẫn cô lên. Dường như, ở Tuấn có tồn tại một nỗi sợ dành cho An Phong, nhưng ngay lúc này, cô gái không cảm nhận được điều đó.
Phòng của Tuấn là một căn phòng không lớn nhưng khung cửa sổ lớn và tràn ánh sáng. Cửa mở ra mặt ngõ, tuy chỉ nhìn thấy dây điện và mái nhà đối diện, nhưng độ rộng của không gian cũng làm người ta thoải mái lắm rồi.
– Tôi thức cả đêm qua… – Tuấn mấp máy môi nói. Nó không muốn sự im lặng của An Phong làm nó thêm sợ nữa – …gần sáng mới chợp mắt một chút.
– Cậu thức làm gì vậy? Tôi tưởng cậu đã sẵn sàng rồi – Phong vẫn nhìn ra phía cửa sổ – Cậu nghĩ mình vẫn còn cơ hội sống đúng không?
Tuấn gật đầu. Nó giờ càng thêm sợ. Lẽ ra nó không nên mở mồm.
Phong lướt qua giàn máy tính của Tuấn, cô sực nhớ về video ngắn mà Anthony gửi cô tối qua. Bất giác, cô gái rờ tay xuống cổ chân mình: đôi dao vẫn nằm trong ủng. Cô thở dài: mọi việc xảy ra không phải giấc mơ.
– Máy cậu có skype không? – Phong hỏi.
– A.. – Tuấn lắp bắp – Tớ có cài hồi trước nhưng xóa lâu rồi. Nh.. Nhưng mà cậu thử xem trong sọt rác còn không… còn thì vẫn restore được mà.
Phong mỉm cười một cái xã giao. Dù chỉ xã giao thôi, đây cũng là lần đầu tiên Tuấn thấy cô cười. Nó thấy sự gượng gạo trên nụ cười đó, nhưng không hiểu sao nó cảm thấy đó là một ân huệ lớn nó nhận được từ cô gái ấy.
Kính koong… Tiếng chuông cửa lôi Tuấn về hiện thực. À, đây là nhà nó, nó đương nhiên phải xuống mở cửa.
– Cậu cứ dùng máy …- Tuấn nói với An Phong rồi chạy vội xuống nhà.
Phong không khách sáo. Cô bật lại máy đang trong trạng thái Hibernate rồi vào sọt rác tìm Skype. Cô muốn gọi hỏi tình hình Anthony, cô muốn biết bên cạnh trò chơi này, chuyện quái gì đang diễn ra. Nhưng Phong không thấy Skype trong ổ rác bừa bộn trên máy tính Tuấn. Cô thấy những thứ khác.
Đó là những doạn video ngắn được quay từ camera chống trộm nhưng bối cảnh lại là nhà vệ sinh nữ trường cô đang học. Những đoạn video này như là bị cắt ra từ một dải rất lớn, giống như người chủ máy có ý để vậy. Xem chừng cái Tuấn đã cắt riêng những phần này ra để tới hôm cùng thằng Toàn về nhà để xóa chỉ là xóa đi những phần dư thừa, không giá trị?
An Phong ấn nút restore lại những video và chọn bật một cái. Đúng. Có Toàn trong những video đó. Nó vào đó cùng những đứa con trai và trở ra cùng tiền của những đứa con gái. Phong bật những đoạn khác, cũng chỉ thấy hoạt cảnh này, nhưng là của những đứa con trai, con gái khác nhau. Toàn là thằng dắt gái. Trong đám “gái”, cô nhìn thấy cả Dung…
Ngay từ đầu Phong đã thấy Toàn không ổn mà. Làm gì có chuyện nó lại tử tế với bọn con gái như thế khi phát hiện hành động lắp trộm camera của Tuấn béo. Nhưng rồi cô lại giật mình lần nữa… Có phải Tuấn chỉ là một đứa hèn nhát đơn thuần. Mục đích lắp camera trong vệ sinh nữ là để bán lấy tiền hay để lật mặt thằng Toàn đang đứng đầu trường kia?
Thời buổi này chẳng mấy ai dùng Skype nữa. Có lẽ, ngay từ đầu, Tuấn đã chẳng cài đặt Skype. Nó muốn để cho cô biết chuyện của Toàn. Nhưng Tuấn béo đã lầm một bước: An Phong sinh ra không để trở thành con tốt của ai hết. Cô bôi đen hết đống video đó và xóa toàn bộ.
An Phong bước xuống cầu thang cũng vừa lúc ba đứa còn lại đang ngồi xung quanh hộp bưu phẩm. Có người gửi bưu phẩm đến.
– Cậu thấy Skype chưa? – Tuấn ngẩng mặt hỏi
– Rồi – An Phong cười, một nụ cười nữa. Nụ cười của cô không khác trước là mấy, nhưng Tuấn cảm thấy đó như một sự đồng tình. Nó coi đó là điểm tựa, để hất hàm lên nói với Toàn trong khi tay còn hơi run.
– Có lẽ cái bưu phẩm này dành cho Toàn. Phải là loại thức ăn gì chứ mới bắt Toàn ăn hết cả hộp.
– Đây là cái thùng và nó không màu đỏ – Phương quay lại nhìn Tuấn, hơi nhăn mày về sự thay đổi của thằng béo.
Tuấn nhìn xuống Phương, chếch một bên mày, cái dáng nhìn khinh miệt hết sức. Nó như coi Phong là đòn bẩy vững trãi lắm, nó bắt đầu nói như một ông hoàng.
– Cậu biết đấy, Phương. Cậu có những người bạn thật tốt. – Tuấn chống nạnh nói – Bạn thân thì ngủ với người yêu, người yêu lại giết bạn thân. Còn thằng bạn nữa cũng tốt chẳng kém. Tôi đã định dùng nó để có tiền, nhưng nghĩ thấy nhà tôi đâu có thiếu…Cũng may là tôi nghĩ mình sắp chết nên cậu mới có cơ hội được biết.
– Mày đang nói cái gì vậy?- Toàn ngẩng mặt lên nhìn.
– Như cách mày bắt tao và Lâm in ảnh của An Phong và rải khắp trường thôi, Toàn – Tuấn nhếch mép cười – Mọi thứ về mày đang ở trên mạng ấy.
Phương trợn tròn mắt. Nó rút điện thoại ra. Nó thấy ngay gmail nó hiện tin mới, từ sáng sớm. Nó ấn tải.
Phương nhìn đoạn video rất ngắn. Nó nhấn tua lại nhiều lần. Nó nghe được giọng cô bạn nó. Nó nghe được giọng Vũ, giọng Toàn. Mặt Phương thất sắc. Nó lùi dần ra xa.
– Mẹ mày… đưa đây! – Thằng Toàn lao tới giật điện thoại từ tay Phương rồi dán mắt vào đoạn clip đó. Gân xanh nó nổi vằn lên trán. Nó gầm lên rồi thẳng tay quảng chiếc điện thoại ngay giữa mũi Tuấn.
Thằng Tuấn ôm mặt, ngã ngửa ra sau, máu rỉ nhỏ qua kẽ tay.
An Phong bước xuống bên cái hộp tóm lấy tay Phương, giúp nó trấn tĩnh. Đoạn vừa xé băng dính trên bưu phẩm vừa nói:
– Mày không còn nhiều thời gian đâu.
Thùng vừa mở ra, hai thằng con trai cũng tạm ngưng ẩu đả. Chúng nó lao vồ đến tựa như đó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của một con tàu sắp chìm. Kỳ lạ thay, trong cái thùng lớn đó, còn rất nhiều thùng nhỏ, nhưng rốt cục chỉ có riêng một chiếc hộp màu đỏ.
– Mày đây rồi!!! – Thằng Toàn cười lớn, đoạn thò tay, móc lấy cái hộp nhựa đục màu đỏ đó ra ngoài.
Toàn ôm lấy cái hộp, lần tay bóc lớp bắng dính cuốn quanh miệng hộp. Lớp băng dính ấy vừa dày lại vừa được cuốn nhiều vòng, tới lúc nó cạy được nắp hộp , số băng dính ấy cũng vo lại được thành đống.
Toàn vừa mở hộp, khí lạnh đã toát ra ngoài. Là một hộp giữ nhiệt. Nhưng khi hơi lạnh thôi không còn làm mờ đôi mắt nó, nó thụt người lại, làm đổ nghiêng cái hộp đỏ sang bên. Đó là một khúc ruột và một mảng bì mềm sạch sẽ nhưng chưa qua một công đoạn tác dụng nhiệt nào. Bên trong đó còn ghi một mảu giấy nhỏ. Chỉ gồm hai chữ thôi: Ăn sống!
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI