Người thú là chủng người mới ưu việt hơn về trí não và sức mạnh so với con người, được con người lai tạo gen người với động vật như sói, hổ, voi…v.v… Họ chiếm 3% dân số trên thế giới và đứng đầu về hầu hết mọi lĩnh vực.
Tại thành phố L, tầng cao nhất tòa nhà XX, một thân ảnh báo đen cao lớn,bộ lông óng mượt không tì vết, tây trang nghiêm nghị từ phòng họp Hội đồng bước ra, khí thế bức người đủ để người ta đoán ra thân phận của người này là chủ tịch tập đoàn L lừng lẫy Louis. Một người tàn nhẫn lạnh lùng tránh tiếp xúc với người khác thấp nhất có thể, dù chỉ là một cái bắt tay cũng bị anh lạnh lùng từ chối, đứng trên đỉnh cao sự nghiệp tuy nhiên có lẽ anh chỉ còn thiếu một người bên cạnh bầu bạn để người ta bớt thấy bóng lưng vững vàng đó bước đi quá mức cô độc.
– Hôm nay ngài có lịch họp cùng với đối tác thương mại của chúng ta lúc 8h-10h, 2h gặp các cổ đông bàn về hướng phát triển của công ty 5 trong 5 năm tới. Buổi tối gặp mặt …v..v…
Thư kí riêng của anh đang thao thao bất tuyệt công tác một ngày buồn tẻ dài vô tận của anh, một ngày bề bộn với những công việc làm mãi mãi không hết. Day trán đầu có chút đau nhức nghe xong lời thư kí đa năng của mình, anh ngước ánh mắt sắc bén lạnh lẽo lên như thường lệ nói:
– Được rồi, ra ngoài đi
Thư kí tuy làm lâu năm tại đây, cũng cho rằng khá hiểu biết tình hình sinh hoạt và tâm tư Boss nhà mình. Tuy nhiên chậc chậc, bi thảm phát hiện mình đối với ánh mắt sắc như dao của Boss phóng tới vẫn không tự chủ được rùng mình lùi lại cúi người chào một cách tiêu chuẩn rồi nhanh chóng xoay người đóng cửa lại.
Louis bất đắc dĩ nhìn cánh cửa khép lại trước mặt, anh biết bề ngoài của mình đáng sợ, tuy nhiên bản thân anh cũng không nhàn rỗi để quan tâm nhiều như vậy. Công việc làm không bao giờ dừng lại kèm theo là anh phát ra một loại uy nghiêm bất động thanh sắc làm người khác sợ hãi tránh xa, mọi câu chuyện dừng lại ngay lập tức khi anh xuất hiện. Dù là đối với người ngoài hay người thân thích cũng như nhau cả, không có gì khác biệt.
Nghĩ tới đó anh gương mặt không chút biểu tình, hàn khí lại tỏa ra dày hơn bình thường, có lẽ trên cả hành tinh này không ai là dành cho anh cả. Lao mình vào công việc tới tận 5h sáng anh cũng chẳng bận tâm lắm, nhìn máy tính thường xuyên làm anh có chút mệt mỏi. Đứng dậy, thân thể ưu nhã xinh đẹp vốn có của một con báo đen thật sự quá thu hút. Làm vài động tác giãn cơ đơn giản anh nghĩ nên tự thưởng cho mình một cốc cafe ấm áp để tránh cái lạnh lẽo từ không khí bên ngoài, hoặc cũng có thể là cả bên trong. Nhếch môi một cái cầm lấy áo khoác của mình ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch.
Từng bước chân cô độc Louis ra khỏi công ty, tới quán cafe bên đường. Lực chú ý của anh dừng lại trên một vật bất động đang cuộn mình gần cửa hàng, hay đúng hơn là một con người. Một mái tóc dài đen tuyền mượt mà phủ đi gương mặt của người đó, người đó chỉ đơn giản ôm lấy cơ thể mình ngồi bất động một góc, không quá đắng chú ý. Nhưng với khứu giác vượt trội của loài báo y biết được người này bị thương, thậm chí chảy rất nhiều máu. Do đêm tối che mất tầm nhìn nên khó có thể thấy được quần áo người này sẫm màu là do máu đang chảy, người này còn là một Omega.
Do tình hình dân số thế giới ngày càng tuột hậu con người có 2 giới tính nam nữ nhưng có tới 3 tính hướng Alpha (α) – Beta (β) – Omega (Ω)
Alpha chiếm khoảng 15%, là những người mạnh mẽ, xuất sắc cả về thể chất lẫn trí tuệ và dục vọng. Tính chiếm hữu của người Alpha cao, bị ảnh hưởng bởi “chất dẫn dụ” của Omega, sinh ra bản năng chiếm hữu vì Omega.
Beta chiếm phần lớn nhất lên tới 80%, người Beta không bị ảnh hưởng bởi “chất dẫn dụ”, có khả năng sinh sản nhưng khả năng sinh sản thấp.
Omega chiếm tỷ lệ thấp nhất (chỉ chiếm khoảng 5%), trong đó 1% là con trai, nhược thể, dễ mang thai, khả năng sinh sản cao, hậu duệ sinh ra mạnh mẽ, bị “chất dẫn dụ” của Alpha hấp dẫn và ảnh hưởng. Omega khi trưởng thành 1 năm sẽ “động dục” 1 thời gian để sinh ra “chất dẫn dụ” Alpha.
Alpha và Omega hấp dẫn nhau
Khi Alpha và Omega đã “đánh dấu” nhau hoàn toàn thì Alpha không bị thay đổi Omega sẽ không thể “làm chuyện đó” với ai nữa ngoài người Alpha đã “đánh dấu” với mình.
Trùng hợp Louis lại là một Alpha, người này đang toát ra một mùi hương vô cùng ngọt ngào làm anh có chút choáng, mùi hương này sao lại ngọt ngào như vậy. Louis nhíu mày nghĩ đây cũng không phải là lần đâu anh ngửi thấy chất dẫn dụ của Omega, nhưng định lực của anh trước nay vô cùng tốt chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như hiện lại. Người kia như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú thì ngước lên, một ánh mắt trong trẻo màu vàng nhạt thẳng tắp nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Louis. Tia nắng ban mai của ngày mới chiếu rọi lên gương mặt người đó, một ánh mắt ấm áp nhẹ nhàng nhìn Louis có chút mờ mịt nhưng không hề e sợ nhìn anh.
Anh vô thức bước tới trước mặt người lạ kia, Louis làm ra hành động mà tới bản thân cũng không ngờ đến anh cúi người chuẩn xác nhấc người lạ kia lên vai đi thẳng tới nhà xe công ty. Càng bất ngờ hơn là anh nhận ra dù trên người của người này vừa bẩn vừa có máu đang không ngừng chảy, nhưng anh không hề ghét bỏ đụng chạm với người đã ngất xỉu này.
30p sau một chiếc BMW dừng trước biệt thự riêng của Louis, thân ảnh anh nhanh chóng xuất hiện, quản gia nhanh chóng bước ra dón chủ nhân. Ngạc nhiên cho người quản gia hơn 50 tuổi làm việc tại đây đã 30 năm là ngoài chủ nhân mình, anh còn bế trên tay một người không rõ lai lịch, người bẩn lấm lem lại có thể được chủ nhân bế trong tay không hề ngại bẩn. Không phải bệnh khiết phích của chủ nhân mình rất nặng hay sao? Đây là xảy ra chuyện gì vậy???
– Gọi bác sĩ Jonathan
Nói xong Louis không hề ngừng lại mà đi thẳng vào phòng ngủ tầng 2, là phòng ngủ của anh. Như không hề nhớ rằng ngoài bản thân, anh chưa từng để cho người khác bước vào. Thả hơi ấm trong lòng xuống đệm, Louis hơi chút hiếu kì mà nhìn người không biết từ đâu đến mình nhặt về. Bụi bẩn trên gương mặt kia làm anh không nhìn rõ gương mặt người nọ. Có tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào.
– Chủ nhân, bác sĩ Jonathan đã đến.
Louis ngồi lại bên giường im lặng nhìn người trước mặt được bác sĩ chữa trị vết thương. Jonathan sau khi xem xét và xử lý tốt mọi việc thì đi lại trước mặt Louis nói:
– Vết thương đã được xử lý tốt, là loại vết thương do dao gây ra, may mắn chưa đâm tới phổi nên không quá nguy hiểm tới tính mạng. Bồi bổ một thời gian sẽ không sao nữa.
– Không còn gì nữa, cậu đi được rồi.
Jonathan nhìn Louis có chút chăm chú, y cũng coi như là bạn thời Đại học của Louis tất nhiên cũng sẽ có chút lo lắng cho anh day vào những chuyện phiền phức không đáng có.
– Louis, người này tôi thấy thân thế không rõ ràng. Còn có thương thế do dao kiếm gây ra thật sự rất đáng ngại. Sao bỗng dưng cậu lại day phiền phức vào người thế này, không giống cậu chút nào cả.
Louis có chút đăm chiêu nhìn người trên giường, câu hỏi này thật sự anh cũng không có cách nào trả lời. Anh vốn là một người xa cách chưa hề gần gũi qua bất kì ai. Tuy nhiên, anh không hề có cảm giác như vậy với người đang trên giường của mình.
– Tôi sẽ không để bản thân có chuyện, cậu đừng lo lắng quá.
Anh biết Jonathan thật tâm lo cho mình, trong lòng không khỏi có chút biết ơn người bạn này. Đợi Jonathan đi khỏi anh dặn dò người hầu tẩy rửa và thay quần áo cho người kia rồi quay về thư phòng của mình lấy chút tư liệu liên quan cho cuộc họp hôm nay sau đó quay lại công ty làm việc.
Lại một ngày vất vả trôi qua làm y quên mất người mình vừa nhặt về từ bên ngoài vẫn còn đang trong phòng mình.
– Thiếu gia, làm ơn dừng lại đi mà !!!
Trong phòng ngủ chính một bóng người lao ra ngoài chạy thẳng xuống tầng trệt trong sự sợ hãi của tất cả người hầu trong nhà, bóng dáng nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay của tất cả người hầu vay bắt. Vừa mở ra được cửa lớn của biệt thự, y va thẳng vào trong vòng tay của Louis còn đang chưa hiểu chuyện gì.
Y nhìn người trước mặt là một nhân thú, báo đen to lớn uy mãnh đang nhìn chằm chằm y với ánh mắt sắc lạnh không chút biểu cảm. Y cũng không chút sợ hãi nhìn vào mắt anh, điều này làm Louis hơi ngạt nhiên, gương mặt sạch sẽ không chút tì vết như búp bê sứ, ánh mắt màu vàng như ánh sáng của tia nắng ban mai làm Louis kín đáo tâm động bởi người này. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào anh như vậy mà không chút sợ hãi.
– Tỉnh rồi sao?
Câu hỏi này anh không hề cần câu trả lời, nhấc hẳn người vừa va vào mình ngồi lên cánh tay anh rồi đi vào nhà với ánh nhìn há hốc của người hầu, anh sải bước nhanh chóng vào biệt thự. Người kia giật mình khi bị y ôm lên, ôm chặt lấy cổ Louis làm anh có chút vui vẻ không biết tại sao. Thân thể này hoàn toàn làm anh lưu luyến không muốn rời xa.
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI