Chương 45 : Bi kịch
Hắn nghe xong thì sắc mặt trở nên phức tạp. Lý Thanh Thanh là mẫu thân của Lý Nhật Linh, người mà hắn đã luôn bảo vệ và trân trọng. Bây giờ Hệ Thống lại giao cho hắn một nhiệm vụ đầy thách thức và nhạy cảm như vậy. Hắn không thể phủ nhận rằng Lý Thanh Thanh là một người phụ nữ mạnh mẽ và xinh đẹp, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc chiếm lấy trái tim bà theo cách này.
Hắn đứng lặng một lúc, suy nghĩ sâu sắc về nhiệm vụ. Trái tim hắn đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Hắn không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng hắn cũng biết rằng phần thưởng từ Hệ Thống có thể giúp hắn bảo vệ Mộc Thiên Tinh tốt hơn. Cuối cùng, hắn quyết định chấp nhận nhiệm vụ, nhưng với điều kiện sẽ thực hiện nó một cách chân thành và không làm tổn thương Lý Thanh Thanh.
– Hệ Thống, ta chấp nhận nhiệm vụ, nhưng ta sẽ tự mình quyết định cách thực hiện. Ta sẽ không ép buộc hay làm tổn thương Lý Thanh Thanh. – Hắn nói, giọng kiên định.
Hệ Thống không phản ứng gì, chỉ phát ra tiếng “Tinh!” xác nhận nhiệm vụ đã được chấp nhận.
Hắn quay lại nhìn Lý Thanh Thanh, ánh mắt dịu dàng và quyết tâm. Hắn sẽ bảo vệ nàng và mọi người dân của Mộc Thiên Tinh, và hắn sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đạt được mục tiêu mà không gây ra đau khổ cho ai.
– Thanh Thanh, người không sao chứ? – Hắn nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn điều động Dị Thủy và Dị Mộc để tiếp tục chữa lành vết thương cho bà.
Lý Thanh Thanh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt tràn đầy biết ơn:
– Cảm ơn ngươi, Lục Tử Linh Đế. Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
Nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của hắn, Nhật Linh ngạc nhiên hỏi:
– Thiên Tử, có chuyện gì vậy chàng ?
Hắn vội vàng nở một nụ cười gượng gạo:
– À, không có gì đâu. Ta chỉ đang suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo thôi.
Nhật Linh gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng:
– Ta biết ngươi sẽ bảo vệ được mẫu thân ta và tất cả mọi người. Ngươi luôn là người mạnh mẽ nhất mà ta từng biết.
Hắn cảm thấy lòng mình ấm áp, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Làm sao mà hắn có thể tán tỉnh nhạc mẫu trong khi đang cố gắng bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm?
Lúc này, Bách Thanh Thiên tiến lại gần, ánh mắt nhìn Lục Thiên Tử đầy tò mò:
– Lục Tử Linh Đế, ngươi có chuyện gì sao? Trông ngươi có vẻ lo lắng.
Lục Thiên Tử vội vàng lắc đầu:
– Không có gì, chỉ là… ta đang nghĩ cách để làm sao bảo vệ mọi người tốt hơn thôi.
Bách Thanh Thiên nhếch môi cười:
– Ngươi đừng lo lắng quá. Với sức mạnh của ngươi, ta tin chắc rằng chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn.
Hắn cười khổ, thầm nghĩ: “Nếu ngươi biết ta phải làm nhiệm vụ này, có lẽ ngươi cũng không cười nổi đâu.”
Tối hôm đó, khi mọi người đã tạm thời yên ổn, Lục Thiên Tử ngồi một mình suy nghĩ, bỗng hắn giật mình một cái. Thời gian qua, hắn cũng không quá để tâm đến phụ thân mình. Tuy ngoài mặt phụ thân là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng khi gặp hắn thì mọi điều trêntrên dường như chưa từng tồn tại. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà xé không lao về phía Lục Gia. Kiếp trước hắn đã là một thằng mồ côi đầu đường xó chợ không nơi nương tựa. Kiếp này nhất định phải sống cho thật tốt a.
Lúc này, hắn cũng đã đến trước cửa phòng của Lục Thiên Vũ. Hắn nhẹ nhàng lấy tay gõ cửa. Thiên Vũ ở bên trong phòng đang tính toán sổ sách, nghe thấy hắn bái phỏng thì liền gác qua một bên rồi nói:
– Lục Nhi, mau vào đây.
Hắn bước vào, thấy phụ thân đang ngồi bên bàn, nét mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự ấm áp hiếm hoi. Hắn cúi đầu chào:
– Phụ thân, con đến thăm người.
Thiên Vũ nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng:
– Ngồi xuống đi, Lục Nhi. Có chuyện gì mà con đột nhiên đến thăm ta thế?
Hắn ngồi xuống, cảm giác nhẹ nhõm khi được ở bên cạnh người thân. Hắn bắt đầu kể về những gì đã xảy ra, về Nhật Linh và Tiểu Quỳnh, cảm xúc của mình. Thiên Vũ lắng nghe, đôi mắt vẫn chăm chú và kiên nhẫn.
– Phụ thân, con nhận ra rằng dù mạnh đến đâu, con vẫn cần những người thân bên cạnh. Con biết người luôn lo lắng cho con, và con xin lỗi vì đã không để tâm đến người nhiều hơn. – Hắn nói, giọng đầy cảm xúc.
Thiên Vũ khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng:
– Lục Nhi, ta hiểu mà. Con đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm, và ta tự hào về con. Nhưng nhớ rằng, gia đình luôn ở đây để ủng hộ con. Dù con có trở thành Linh Đế hay Thiên Đạo Chi Tử, thì con vẫn là con của ta.
Hắn cảm thấy lòng mình ấm áp, như được tiếp thêm sức mạnh. Hắn biết rằng dù đối mặt với bao khó khăn đi chăng nữa, hắn vẫn luôn có gia đình bên cạnh.
– Cảm ơn người, phụ thân. Con sẽ không bao giờ quên điều này. – Hắn nói, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Hai cha con ngồi trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi Thiên Vũ nhắc hắn:
– Đừng quên nhiệm vụ của con. Nhưng cũng đừng để nó chi phối tất cả. Hãy sống sao cho xứng đáng với những gì con đã đạt được.
Hắn gật đầu, cảm thấy lòng mình vững chắc hơn bao giờ hết. Hắn biết rằng dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, hắn sẽ luôn có gia đình và những người thân yêu ủng hộ. Và điều đó đã đủ để hắn tiếp tục chiến đấu và bảo vệ Mộc Thiên Tinh. Khi rời khỏi phòng của phụ thân, Lục Thiên Tử cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và quyết tâm hơn bao giờ hết. Hắn nhìn lên bầu trời đêm, thầm nhủ:
– Kiếp này nhất định phải sống cho thật tốt, không phụ lòng những người thân yêu.
Và với lòng quyết tâm đó, hắn bước tiếp trên con đường của mình, biết rằng dù gì đi nữa, hắn sẽ không bao giờ đơn độc. Trở lại căn phòng quen thuộc của mình khiến hắn không khỏi hoài niệm một phen, mới đó đã hơn bốn năm trôi qua rồi a, mới ngày nào hắn còn đang chập chững lén lút tu luyện mà chớp mắt đã là Linh Đế cường giả vấn đỉnh tinh cầu. Nhìn lên con số điểm danh vọng đã vượt mốc 6 tỷ điểm, hắn liền không do dự mà lên tiếng :
– Cho ta thông tin về mẫu thân của ta !
– Tinh ! Thông tin về Đan Hồng Tâm có giá 4 tỷ điểm danh vọng !
Mặc dù hắn đã biết trước rằng thân phận của mẫu thân mình là cực kỳ bất phàm nhưng không nghĩ tới giá mà Hệ Thống đưa ra lại lớn như vậy. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà liền đồng ý :
– Tinh ! Đan Hồng Tâm tu vi Nguyên Vương Tam Trọng sở hữu thể chất cực kỳ hiếm gặp mang tên Đan Đạo Thánh Thể đứng top 4 trên Thiên Nguyên Cổ Thể là nữ nhi của Đan Kiệt có tu vi Nguyên Tôn Cửu Trọng Đỉnh Phong. Nàng đến từ Cửu Long Thánh Địa một địa phương thuộc dưới trướng quản lý của Trấn Nguyên Tinh. Trước đó nàng đã có đính ước với Nhị Thái Tử – Vô Thanh, chính là đệ đệ ruột của Vô Lượng. Nhưng nàng đã không nghe theo lời sắp đặt của Đan Kiệt mà đã tự ý bỏ trốn khỏi Cửu Long Thánh Địa. Trong một lần ngao du ở các Linh Giới, nàng vô tình gặp được Lục Thiên Vũ, từ khí chất đặc biệt của y, nàng như bị cuốn hút và tình cảm dần dần nảy nở. Cuối cùng, nàng quyết định ở lại bên cạnh Lục Thiên Vũ và từ bỏ tất cả để sống một cuộc đời bình thường. Tuy nhiên, nàng luôn biết rằng một ngày nào đó, quá khứ sẽ quay lại tìm nàng. Và đúng như nàng suy nghĩ Nhị Thái Tử Vô Thanh biết tin nàng bỏ trốn khiến y như phát điên lên, y đen dọa nếu nàng không quay trở lại thì y sẽ cho diệt sạch gia tộc của nàng. Vì chữ hiếu với phụ thân mình nàng cũng phải cắn răng mà bỏ lại nhi tử và phu quân của mình để quay trở lại. Và khi nàng trở lại Trấn Nguyên Tinh thì bi kịch xảy ra, biết chuyện nàng đã có con với kẻ khác Vô Thanh đã cho tàn sát hết toàn bộ gia tộc của nàng, thậm chí Đan Kiệt – phụ thân của nàng còn bị y một kiếm giết chết ngay trước mặt nàng. Thấy còn chưa hả cơn giận y còn cho người phong ấn tu vi, dùng chất độc ngày đêm tra tấn nàng….
– Không ! Dừng lại ta không muốn nghe nữa !
– …
Hắn lúc này nghe thấy mọi chuyện thì chết lặng, chẳng biết từ khi nào hai dòng lệ nóng đã lăn trên gò má, hắn không dám nghe thêm một từ ngữ nào của Hệ thống đưa ra nữa, hắn sợ rằng nếu nghe thêm hắn sẽ không tự chủ được mà phát điên lên.
Trong một khoảnh khắc, lòng hắn tràn ngập nỗi đau và phẫn uất. Những hình ảnh, những ký ức mờ nhạt về mẫu thân hắn, Đan Hồng Tâm, lúc này liền hiện lên rõ ràng trong đầu. Hắn có thể tưởng tượng được sự đau đớn và tuyệt vọng của bà khi chứng kiến gia tộc bị tàn sát và bản thân bị tra tấn.
Hắn gục xuống đất, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt đến rướm máu. Hắn thề sẽ làm bất cứ điều gì để giải thoát mẫu thân hắn khỏi cảnh ngục tù và trả thù cho những gì bà đã phải chịu đựng. Lúc này từ trong nhẫn trữ vật của hắn chẳng biết từ khi nào, Dạ Vũ đã xuất hiện đứng trước mặt hắn, nàng hững hờ nói ra một câu :
– Khóc lóc thì có ý nghĩa gì ?
Lục Thiên Tử ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Dạ Vũ. Nàng không chút cảm xúc, nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng:
– Nếu ngươi muốn cứu mẫu thân, ngươi phải mạnh mẽ lên. Không ai có thể giúp ngươi ngoài chính ngươi.
Hắn cắn răng, lòng đầy phẫn uất nhưng cũng hiểu rõ lời Dạ Vũ nói. Khóc lóc sẽ không giải quyết được gì. Hắn phải hành động, phải trở nên mạnh mẽ hơn.
– Dạ Vũ tỷ nói đúng. Ta sẽ không để mẫu thân phải chịu đau khổ thêm nữa. Ta sẽ luyện tập không ngừng, sẽ mạnh mẽ hơn để có thể đối đầu với Vô Thanh và giải cứu mẫu thân.
Dạ Vũ gật đầu, rồi nàng tiến lại gần, đặt tay lên vai hắn:
– Đúng vậy, Lục Thiên Tử. Hãy để sự phẫn nộ và đau đớn này làm động lực cho ngươi. Ngươi không đơn độc, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy quyết tâm. Từ hôm nay, hắn sẽ không còn là Lục Thiên Tử yếu đuối, mà sẽ là một người mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ những người mà hắn yêu thương, một đêm cứ như thế lẳng lặng trôi qua…
Sáng hôm sau, Lục Thiên Tử bước ra ngoài với ánh mắt kiên định, lòng tràn đầy quyết tâm. Bất ngờ, từ bên trong Thiên Cung, Quy Quy đã được hắn mang ra. Suốt thời gian ở bên trong Thiên Cung, tốc độ tu luyện của nàng ta đã nhảy vọt, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã sẵn sàng đột phá Ngũ Giai Cao Kỳ.
Quy Quy hiện lên trước mặt hắn với khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời và tràn đầy tự tin. Nàng cúi đầu chào hắn, giọng nói đầy cảm kích:
– Lục Thiên Tử, nhờ sự giúp đỡ của ngươi, ta mới có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy. Ta đã sẵn sàng để đột phá.
Lục Thiên Tử mỉm cười, gật đầu:
– Tốt lắm, Quy Quy. Ngươi đã làm rất tốt. Hãy chuẩn bị cho đột phá, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.
Hắn dẫn nàng tới một nơi yên tĩnh, Quy Quy ngồi xuống, bắt đầu tập trung tinh thần để đột phá. Lục Thiên Tử đứng bên cạnh, sử dụng tất cả linh lực của mình để tạo ra một kết giới bảo vệ nàng khỏi mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
Quy Quy bắt đầu hấp thụ linh khí xung quanh, cơ thể nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Quá trình đột phá diễn ra suôn sẻ, từng dòng năng lượng mạnh mẽ bao quanh nàng, giúp nàng vượt qua mọi trở ngại.
Sau một thời gian, ánh sáng dần tắt, Quy Quy mở mắt, cảm nhận được sức mạnh mới trong cơ thể mình. Nàng đã thành công đột phá Ngũ Giai Cao Kỳ.
Lục Thiên Tử nhìn nàng với ánh mắt tự hào:
– Chúc mừng ngươi, Quy Quy. Từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, bảo vệ những người mà chúng ta yêu thương.
Quy Quy gật đầu, ánh mắt quyết tâm:
– Vâng, Lục Tử Linh Đế. Chúng ta sẽ không ngừng nỗ lực, sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ mọi người.
Lại nhắc đến Bạch Thủy và Quy Quy, trong suốt thời gian qua hai nàng cũng đã đóng góp rất nhiều công lao to lớn khi đẩy lùi được nhiều đợi tấn công của Nguyên Giới, là yêu thú bản mệnh của hắn nên lượng tài nguyên mà hắn đưa cho các nàng là khổng lồ. Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Bạch Thủy, với sức mạnh của thủy nguyên tố, đã tạo ra những trận lũ kinh hoàng, khiến kẻ thù phải chùn bước. Còn Quy Quy, với khả năng điều khiển linh khí và khả năng phòng ngự bẩm sinh, đã tạo nên những trận pháp bảo vệ vững chắc, giúp đồng đội an toàn trong những trận chiến cam go.
Cùng lúc ấy, tại Phủ Chúa Công ở trung tâm Trấn Nguyên Tinh, hàng loạt tin chiến bại được đưa về nơi đây. Chúa Công – Vô Minh, sau khi nghe thấy việc một tiểu Linh Giới như Mộc Thiên Tinh liên tục đẩy lùi được đội quân Trấn Nguyên Tinh tấn công khiến y cũng phải kinh ngạc và tức giận.
Ngồi trên chiếc ngai vàng uy nghi, Vô Minh lắng nghe những báo cáo từ các thuộc hạ. Sắc mặt y ngày càng trầm trọng, đôi mắt lóe lên tia lửa giận dữ:
– Một tiểu Linh Giới như Mộc Thiên Tinh mà cũng dám chống lại ta ư? Các ngươi thật sự vô dụng đến mức không thể hạ gục bọn chúng sao?
Một tên thuộc hạ run rẩy, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt Chúa Công:
– Thưa Chúa Công, Mộc Thiên Tinh có sự bảo vệ của một nhóm cường giả rất mạnh. Đặc biệt là Lục Thiên Tử, hắn sở hữu sức mạnh phi thường và có khả năng điều khiển linh lực rất đáng sợ. Bọn thuộc hạ đã nhiều lần cố gắng nhưng đều thất bại.
Vô Minh đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả đại điện rung chuyển:
– Lục Thiên Tử? Ta không quan tâm hắn là ai. Lập tức gửi thêm binh lực và cường giả tới Mộc Thiên Tinh. Ta muốn bọn chúng bị tiêu diệt hoàn toàn, không để lại bất cứ ai sống sót!
Ánh mắt của Vô Minh chứa đầy sự tàn nhẫn, y không thể chấp nhận sự thất bại, đặc biệt là từ một tiểu Linh Giới nhỏ bé như Mộc Thiên Tinh. Sự thất bại này đối với Trấn Nguyên Tinh như một cú tát mạnh vào lòng tự tôn của bọn chúng, thử hỏi một tiểu Linh giới nhỏ bé cũng không thu phục nổi mà ba lần bảy lượt chuốc lấy thất bại, nếu chuyện này truyền ra chẳng phải Trấn Nguyên Tinh sẽ mất sạch mặt mũi sao ? Y lại nhìn xuống phía dưới một cái, lúc này cả Vô Lượng và Vô Thanh đang ngồi ở đây, y lườm nhẹ Vô Lượng một cái khiến cho Vô Lượng toàn thân run rẩy ngay cả thở mạnh cũng không dám, Vô Thanh ở bên cạnh thì cười thầm trong lòng, tuy là huynh đệ nhưng hai người đều có tính toán riêng. Ánh mắt Vô Thanh hiện lên một tia thích thú và hiểm độc:
– Vô Lượng nhà ngươi cũng có ngày hôm nay sao ? Ha ha, cứ đà này chức vị Chúa Công tương lai chắc chắn thuộc về ta !
Hắn cười lạnh, âm mưu và kế hoạch trả thù đã dần dần hình thành trong đầu. Vô Minh lúc này không biết những chuyện mà Vô Thanh đang suy nghĩ, y liền trậm mặc nói :
– Còn nữa, điều tra kỹ lưỡng về Lục Thiên Tử. Ta muốn biết mọi thứ về hắn. Nếu cần, ta sẽ đích thân đến đó giải quyết.
Các thuộc hạ đồng loạt cúi đầu, vâng lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng để thực hiện mệnh lệnh. Bỗng lúc này Vô Thiên từ bên ngoài liền nhanh chóng tiến vào, thấy phụ thân vừa ra lệnh y liền nhanh chóng hét lên :
– Không ! Mau dừng lại !
Các tướng lĩnh chuẩn bị rời đi nghe thấy lời của nàng ta thì cũng vô thức dừng lại, Vô Minh thấy một màn này thì nghi hoặc hỏi :
– Thiên Nhi, có chuyện gì vậy ?
Câu trả lời tiếp theo của nàng nhất thời khiến cho toàn trường ở đây trở nên tĩnh lặng :
– Con đã nhờ Dương Sơn Tiên Nhân bói một quẻ về hắn nhưng kết cục… Dương Sơn Tiên Nhân bị phản phệ nổ tung cơ thể !
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI