Chương 46: Bại lộ – Tỷ thí
Vô Minh nghe thấy lời này thì nhất thời trở nên mất bình tĩnh, y đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết Dương Sơn Tiên Nhân chính là Thiên Cơ Sư thuộc top đầu Nguyên Giới, y hiểu rằng đạo lý chạm thiên cơ thì nhận phản phệ, nhưng việc một Thiên Cơ Sư tối đỉnh như y bị phản phệ đến mức thân thể nổ tung hồn bay phách lạc thì chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là thân phận thật sự của Lục Thiên Tử cao đến dọa người.
Làn gió thổi qua, khiến Vô Minh như cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. “Lục Thiên Tử… rốt cuộc hắn là ai?” Y tự hỏi, đôi mắt đầy vẻ trầm tư.
Không gian xung quanh bỗng trở nên u ám hơn, như thể trời đất cũng đang chia sẻ nỗi lo âu của Vô Minh. Những suy nghĩ dồn dập trong đầu y, tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi đầy ám ảnh ấy. Lúc này Vô Thiên lấy ra một khối lưu ảnh ngọc rồi nhanh chóng phát ra toàn bộ quá trình Dương Sơn Tiên Nhân bói quẻ, tất cả đều diễn ra hết sức bình thường, chỉ thấy Vô Thiên đưa cho y một sợi tóc của hắn, y liền cho sợi tóc đó vào một cái bát đồng rồi chắp lửa đốt lên, miệng niệm khẩu quyết. Bỗng lúc ấy dị biến phát sinh cơ thể của y như bị cả thiên địa bóp chặt với áp lực không thể tượng tượng, Dương Sơn Tiên Nhân nhận ra mình đã đá phải thiết bảng nên trước khi bị phản phệ y đó dùng hết sức của mình nói ra bốn chữ “Thiên Đạo… Chi Tử…” sau đó thân thể của y nổ tung, hồn bay phách lạc…
Toàn trường chứng kiến thảm cảnh ở bên trong thì lúc này ai nấy đều không rét mà run. Không gian như đọng lại, thời gian như dừng lại. Sự kinh hoàng và sợ hãi bao trùm lên toàn bộ hiện trường, từng ánh mắt đều tràn đầy vẻ hoảng sợ và nghi ngờ.
“Thiên Đạo Chi Tử? Hắn thật sự là Thiên Đạo Chi Tử?” Một giọng nói run rẩy vang lên giữa đám đông, phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng.
Những người có mặt bắt đầu xì xào, tiếng nói chuyện xôn xao như từng đợt sóng trào.
“Không thể nào… Điều này thật không thể tin được.” Vô Minh cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng. Những kẻ khác, kể cả những cao thủ từng tự hào về sức mạnh và trí tuệ của mình, cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tên đó, không lẽ là…” Vô Minh chợt nhớ đến những lời đồn về Thiên Đạo Chi Tử, một người có thể thay đổi vận mệnh của Mộc Thiên Tinh. Sự kết hợp giữa quyền lực và trách nhiệm của Thiên Đạo Chi Tử khiến ai cũng phải e ngại, ngay cả những kẻ mạnh nhất cũng không dám đụng vào.
Một vài người trong đám đông bắt đầu lùi lại, giữ khoảng cách an toàn. Nỗi sợ hãi dường như đã thấm vào từng hơi thở, từng nhịp tim. Họ biết rằng, nếu đối đầu với Thiên Đạo Chi Tử, họ chỉ có con đường chết.
“Chúng ta phải làm gì đây? Không thể để hắn tiếp tục tồn tại như vậy được!” Một người trong đám đông lên tiếng, giọng nói chứa đầy lo lắng.
“Nhưng hắn là Thiên Đạo Chi Tử! Chúng ta làm sao có thể đối đầu với một người như vậy?” Một người khác phản bác, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Sự hoảng loạn và bất định tràn ngập trong không gian. Những ánh mắt nhìn nhau, dò xét, nghi ngờ, và sợ hãi. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả đều nhận ra rằng, Lục Thiên Tử không chỉ là một người bình thường, mà là một tồn tại vượt ngoài sự hiểu biết và kiểm soát của họ.
Thấy đám thuộc hạ ở phía dưới vẫn đang xì xào bàn tán, Vô Minh ở phía trên lúc này không nhịn được mà vỗ tay một cái rầm, Nguyên Lực khổng lồ phát ra làm chấn động cả đại điện, mọi người lúc này cũng giật mình mà im lặng không dám nói ra một chữ nào. Vô Minh lúc này hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
– Thiên Đạo Chi Tử sao? Hừ! Ta không quan tâm hắn là cái thá gì, ta không tin hắn có thể một tay lật trời! Thù oán đã kết, lúc này cũng không thể hóa giải được nữa rồi!
Ánh mắt sắc bén của Vô Minh quét qua đám thuộc hạ, khiến không ai dám nhìn thẳng vào mắt y. Không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt, căng thẳng hơn bao giờ hết. Vô Minh hiểu rằng, nếu không nhanh chóng ổn định tinh thần của mọi người, thì toàn bộ kế hoạch sẽ bị đổ bể.
– Nghe đây, tất cả các ngươi! – Vô Minh nói tiếp, giọng nói đầy uy nghiêm và kiên định. – Dù cho Lục Thiên Tử có là Thiên Đạo Chi Tử đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể lùi bước. Hắn không phải là thần thánh bất khả chiến bại. Chúng ta có sức mạnh, có chiến lược, và quan trọng nhất, chúng ta có quyết tâm.
Những lời nói của Vô Minh như thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng mỗi người. Sự sợ hãi dần được thay thế bằng lòng kiên quyết và ý chí chiến đấu. Ánh mắt của từng người sáng lên, sự hoảng loạn ban đầu dần tan biến.
– Chúng ta sẽ không bị khuất phục bởi cái danh xưng Thiên Đạo Chi Tử. – Vô Minh tiếp tục. – Hãy nhớ lấy, kẻ mạnh nhất không phải là kẻ có sức mạnh vượt trội, mà là kẻ không bao giờ từ bỏ. Ta tin rằng, với sự đoàn kết và quyết tâm của chúng ta, chúng ta có thể đánh bại bất kỳ ai, kể cả Lục Thiên Tử.
Những lời nói cuối cùng của Vô Minh vang vọng trong đại điện, như một lời thề quyết chiến của toàn bộ binh lính và thuộc hạ. Họ nhìn nhau, nhận ra sự quyết tâm và dũng cảm trong ánh mắt của nhau. Một trận chiến lớn đang chờ đợi họ phía trước, nhưng lúc này, họ đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
– Tất cả trở về chuẩn bị, chiến dịch lần này sẽ là một cuộc đối đầu không khoan nhượng. – Vô Minh ra lệnh. – Hãy nhớ, chúng ta chiến đấu không chỉ vì bản thân mà còn vì tương lai của toàn bộ Trấn Nguyên Tinh!
Mọi người đồng thanh hô to, tiếng hô vang dội khắp đại điện, mang theo sự quyết tâm và niềm tin mãnh liệt. Vô Minh nhìn vào đám thuộc hạ của mình, ánh mắt đầy sự quyết tâm và tin tưởng. Bỗng lúc này Vô Thiên liền lên tiếng phản đối :
– Ta phản đối việc này! Việc tiếp tục tấn công Mộc Thiên Tinh là một việc làm ngu ngốc nhất lúc này, cho dù có thể chiến thắng nhưng ở đây ai có thể tự tin ở tu vi Bán Nguyên Giả có thể đối đầu với hắn ? Thử hỏi xem có bao nhiêu tướng lĩnh mà chúng ta cử đi lần trước có bao nhiêu kẻ sống sót trở về ?
Lời của Vô Thiên như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt mọi người ở đây, lời này làm cho mọi người nhất thời ngây người, bầu không khí náo nhiệt vừa rồi bỗng chốc lắng xuống. Ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Vô Thiên, ai nấy đều không khỏi hoang mang và lo lắng.
Vô Minh cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn Vô Thiên, nhưng y vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh:
– Vô Thiên, con nói vậy là có ý gì?
Vô Thiên không hề nao núng, bước lên một bước, giọng nói kiên quyết:
– Phụ Hoàng, chúng ta phải đối mặt với thực tế. Lục Thiên Tử không chỉ là Thiên Đạo Chi Tử, mà hắn còn có sức mạnh vượt trội hơn hẳn so với bất kỳ ai trong cùng cấp. Tiếp tục tấn công Mộc Thiên Tinh lúc này chỉ là tự chuốc lấy thất bại và mất mát không cần thiết.
Lời nói của Vô Thiên khiến nhiều người trong đại điện không khỏi dao động. Những ánh mắt trao đổi nhau, sự lo lắng và bất an hiện rõ. Họ biết rằng Vô Thiên không phải người phát ngôn tùy tiện tuy còn nhỏ tuổi nhưng nàng là một kẻ thông minh, nếu nàng đã nói vậy, thì hẳn là có lý do chính đáng.
Vô Minh nhìn chằm chằm Vô Thiên, suy nghĩ một lát rồi nói:
– Vậy theo con, chúng ta nên làm gì?
Vô Thiên đáp ngay, không chút do dự:
– Chúng ta cần phải thay đổi chiến lược. Thay vì đối đầu trực diện với Lục Thiên Tử, chúng ta nên tìm cách làm suy yếu hắn từ bên trong. Tìm kiếm điểm yếu, phá vỡ liên minh của hắn, và chờ đợi thời cơ thích hợp. Chúng ta cần thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, nâng cao thực lực của mình trước khi đối đầu. Mộc Thiên Tinh suy cho cùng thì cũng chỉ là Linh Giới nếu bọn hắn rời khỏi Mộc Thiên Tinh thì chẳng phải mọi thứ giống như cá nằm trên thớt hay sao ?
Vô Minh trầm ngâm, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh hơn. Y hiểu rõ những gì Vô Thiên nói không phải không có lý. Đối đầu trực diện với Thiên Đạo Chi Tử lúc này quả thực là một việc làm quá mạo hiểm.
– Được, ta sẽ suy nghĩ lại kế hoạch. – Vô Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có phần dịu lại. – Tạm thời chúng ta sẽ rút lui, tập trung vào củng cố lực lượng và tìm cách làm suy yếu hắn từ bên trong. Nhưng hãy nhớ, mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là Mộc Thiên Tinh phải cho chúng biết kết cục khi chống đối lại Trấn Nguyên Tinh là như thế nào.
Mọi người trong đại điện thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của họ nhìn Vô Thiên với sự kính trọng. Lời nói của nàng đã giúp họ thoát khỏi một quyết định liều lĩnh và nguy hiểm.
– Tất cả giải tán, hãy chuẩn bị cho kế hoạch mới. – Vô Minh ra lệnh, rồi quay người rời đi, để lại đám thuộc hạ và Vô Thiên đứng lại trong đại điện.
Vô Thiên nhìn theo bóng lưng của Vô Minh, lòng thầm nhủ: “Lục Thiên Tử, ngươi thực sự là một đối thủ đáng gờm. Nhưng ta sẽ không để ngươi dễ dàng chiến thắng đâu.”
Trở về phía hắn lúc này vẫn không biết được thân phận Thiên Đại Chi Tử của hắn đã bị bại lộ, ở bên trong Thiên Đỉnh hắn cùng với các nữ nhân vẫn đang tập trung tu luyện, trước mặt hắn bấy giờ là Nhật Linh và Tiểu Quỳnh đang so tài với nhau, ánh sáng từ các linh trận tạo nên một bầu không khí rực rỡ và huyền bí. Nhật Linh và Tiểu Quỳnh, hai luyện trận sư tài ba, đang đối đầu trong một cuộc tỷ thí căng thẳng.
Nhật Linh mặc một bộ áo giáp nhẹ màu xanh lam nhạt, trang phục được chế tác từ những loại linh liệu bền bỉ và linh hoạt, giúp cô dễ dàng di chuyển trong trận chiến. Áo giáp ôm sát cơ thể, được trang trí với những họa tiết bạc tinh xảo giống như các ký tự linh trận, tạo nên một vẻ đẹp thanh thoát nhưng vẫn đầy sức mạnh. Bên ngoài áo giáp, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng ánh bạc, khi cử động, những đường chỉ bạc lấp lánh ánh sáng giống như tinh tú. Đôi bốt cao qua đầu gối của cô cũng được chế tác từ chất liệu tương tự, có khả năng bảo vệ đồng thời giữ được sự nhẹ nhàng. Những sợi tóc dài của Nhật Linh được buộc gọn gàng thành một bím đuôi ngựa, để không làm cản trở tầm nhìn hay động tác.
Tiểu Quỳnh lại chọn một bộ trang phục chiến đấu màu đỏ rực rỡ, thể hiện sự dũng mãnh và mạnh mẽ. Trang phục của cô bao gồm một bộ áo giáp có thiết kế hở vai và eo, cho phép cô tự do di chuyển và tấn công mà không bị cản trở. Áo giáp màu đỏ tươi, kết hợp với các họa tiết vàng kim, tạo nên một vẻ ngoài vừa bắt mắt vừa hùng vĩ. Cô cũng đeo một chiếc thắt lưng rộng, nơi cất giữ các công cụ và linh liệu cần thiết. Đôi găng tay của Tiểu Quỳnh được làm từ chất liệu đặc biệt, không chỉ bảo vệ mà còn tăng cường khả năng cầm nắm và thao tác các trận pháp. Những sợi tóc được để xõa xuống vai, tăng thêm vẻ linh hoạt và trẻ trung.
Nhật Linh, với sự khéo léo và kinh nghiệm của mình, nhanh chóng thiết lập một hệ thống các trận pháp phức tạp xung quanh. Các trận pháp này hoạt động nhịp nhàng, tạo thành những lớp sóng năng lượng liên tục tấn công đối thủ. Đối diện, Tiểu Quỳnh không kém phần xuất sắc, dùng kỹ thuật linh hoạt và tinh tế để tạo ra các trận pháp bảo vệ và phản công.
Từng đợt sóng năng lượng từ các trận pháp va chạm vào nhau, tạo nên những tiếng nổ vang dội. Mỗi lần như vậy, cả hai đều phải cố gắng hết sức để duy trì thế trận và bảo vệ chính mình. Đôi lúc, những trận pháp của Tiểu Quỳnh được tăng cường bởi những đợt sóng khí lôi, trong khi Nhật Linh sử dụng những trận pháp băng giá để làm chậm lại và tê liệt đối thủ.
Tiếng lôi sấm rền vang và ánh sáng chói lòa từ các trận pháp làm không gian xung quanh trở nên hỗn loạn. Nhật Linh và Tiểu Quỳnh di chuyển nhanh như chớp, lẩn khuất giữa các trận pháp, không để đối phương có cơ hội dễ dàng tấn công. Những màn đấu trí và thể lực không ngừng gia tăng căng thẳng, Lý Thanh Thanh, Bạch Thủy và Quy Quy ở bên ngoài quan sát lúc này cũng không khỏi thán phục, còn Hắn thì cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện của hai nàng.
Sau một thời gian dài tỷ thí, cả hai đều tỏ ra kiệt sức. Các trận pháp của họ bắt đầu xuất hiện những vết nứt, năng lượng suy giảm dần. Tiếng nổ và ánh sáng giảm đi, không còn mạnh mẽ như trước. Nhật Linh và Tiểu Quỳnh, mặc dù mồ hôi nhễ nhại và thở hổn hển, nhưng không ai chịu đầu hàng. Họ tiếp tục duy trì trận pháp của mình bằng những nỗ lực cuối cùng.
Cuối cùng, khi cả hai trận pháp đã đến điểm giới hạn, một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng chói lòa làm mờ đi hình ảnh của họ. Khi ánh sáng dần tắt, mọi người có thể thấy rõ rằng cả Nhật Linh và Tiểu Quỳnh đều đứng vững, mặc dù họ đều có vẻ mệt mỏi và kiệt sức.
Hai bên nhìn nhau với sự tôn trọng và mỉm cười, biết rằng trận tỷ thí này không thể phân định thắng bại.
– Hòa rồi. – Tiểu Quỳnh cười nhẹ, nét mặt tươi tắn. – Chúng ta đều đã thể hiện hết khả năng của mình.
– Đúng vậy. – Nhật Linh cũng mỉm cười, vươn tay ra. – Hãy xem đây là một cơ hội để học hỏi và trưởng thành.
Hai người bắt tay nhau, biểu thị sự tôn trọng và đánh giá cao nhau. Cuộc tỷ thí kết thúc với kết quả hòa, không ai phải chịu thất bại, mà cả hai đều có được những bài học quý giá từ đối thủ của mình.
Những người xung quanh vỗ tay khen ngợi, không khí trong Thiên Đỉnh trở nên vui vẻ và đầy năng lượng tích cực. Cả Nhật Linh và Tiểu Quỳnh đều rút lui, ngồi nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho những thử thách và mục tiêu mới trong tương lai.
Nay em có việc bận nên up hơn muộn, chúc cả nhà buổi tối vui vẻ “:))
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI