Dương Minh ngẩn ngơ nhìn tấm bảng với dòng chữ bằng phấn kia. Giờ nó đã tỉnh táo hơn khi nãy, cũng nhận ra bản thân được an toàn nên không còn đề phòng gì nữa. Hai người đối diện vẫn đang hả hê lắm với màn chào hỏi của mình. Quả là Thợ Săn Tin, đến cả cách chào đón thành viên mới cũng đầy bất ngờ và tốn công tốn sức.
Dương Minh ngồi dậy, tay xoa xoa quanh người vì vẫn còn đau. Nó nhíu mắt hỏi:
– Tabby là gì?
Cô gái tóc đỏ hào hứng giải thích:
– Tabby là cách gọi cho những phóng viên tập sự mới toe, là những người được bọn chị “nhặt” về làm đồng đội của mình đấy.
– Vậy hai người sẽ là đồng đội của em trong Thợ Săn Tin? – Dương Minh nhíu mày hỏi.
– Đúng vậy. – Cô gái tóc đỏ lên tiếng.
– Và lần nào chào đón Tabby cũng mệt như thế này à? – Dương Minh hỏi, giọng có phần bực bội.
Hai người kia lại nhìn nhau một lúc rồi bật cười. Cô gái tóc đỏ kéo chiếc bàn gỗ lại, đưa Dương Minh chai nước và ngồi xuống bên cạnh, giả bộ ôm ấp:
– Không đâu em gái, mọi chuyện dài lắm. Nhưng chỉ có em mới được chào đón nồng hậu như vậy đấy.
Cậu con trai đột nhiên kêu lên như quên thứ gì đó, rồi bỏ ra ngoài và quay lại liền với túi đồ ăn trên tay. Cậu ta trải đầy món trên bàn, nào là gà rán rồi nem nướng. Lúc này Dương Minh mới chợt nhận ra từ trưa đến giờ nó chưa có gì vào bụng.
Vừa bày đồ ăn, cậu con trai vừa nói:
– Giới thiệu cái nhỉ, nãy giờ cũng làm khổ nhau nhiều rồi. Anh là Anh Dũng, tên là Anh Dũng luôn ấy. Năm 3, cấp 19. Để chào mừng em mà anh phải giấu đồ ăn đến tận bây giờ mới lấy ra đây.
Cô gái tóc đỏ cũng nhanh nhảu giới thiệu, tay vẫn xoa xoa vai Dương Minh cho con bé đỡ đau:
– Chị là Khánh Ngân, năm 2, cấp 13.
– Ờ…, là sao ạ? – Dương Minh hỏi lại một cách chân thật. Nó không biết những cấp bậc mà hai người kia đang nói là gì.
Dũng cười như biết trước câu hỏi của Dương Minh, nên liền đáp:
– Để hiểu cho hết thì phải giới thiệu từ đầu, mà để anh ăn cái đã nhé, sáng giờ chưa có gì vào bụng.
Nói rồi cả Dũng và Ngân đều với nhanh túi gà và ăn ngấu nghiến, chẳng quan tâm gì đến phản ứng của người mới. Vừa ăn, Dũng và Ngân vừa hỏi Dương Minh mấy câu cơ bản như định học chuyên ngành gì rồi nhà ở đâu, nhưng Dương Minh chỉ trả lời qua loa vì con bé thấy hai đồng đội của mình chỉ hỏi cho vui chứ cũng không thật sự muốn biết.
Rồi chợt nhớ ra thắc mắc của mình, Dương Minh liền hỏi:
– Mà sao hai người tìm được em? Thợ Săn Tin có chỉ dẫn gì không?
Khánh Ngân ngẩng mặt lên nhìn Dũng, rồi quay qua cười với Dương Minh:
– Em nghĩ tờ báo này tốt đến mức cho cả chỉ dẫn để tìm em hả? Không có đâu.
Nói rồi con bé hất mặt về phía Dũng, ra hiệu cho anh tiếp tục giải đáp thắc mắc.
– Tính cạnh tranh ở Thợ Săn Tin rất cao, đến cả việc tìm thành viên mới cũng thế. Bọn anh có một số tài liệu nội bộ để biết về các cộng tác viên hiện tại của Thợ Săn Tin, nhưng chỉ biết thông tin cơ bản như bút danh của em rồi những bài em đã viết. Còn mặt mũi em trông ra sao, hay đến cả tên thật thì cũng chịu. Dựa vào chỗ thông tin đó thì bọn anh sẽ liệt kê ra những cái tên muốn cho vào nhóm mình.
– Đúng vậy, sau khi liệt kê ra thì chỉ cần theo dõi con mồi để tìm thôi. – Khánh Ngân tiếp lời.
– Lý thuyết là thế, nhưng buổi nhập học có đến cả nghìn sinh viên, năm nhất năm hai gì lẫn lộn hết cả. Nên đành phải dùng não để tìm thôi. – Dũng nói đầy tự hào.
– Vậy mọi người dùng cách gì? – Dương Minh vẫn chưa hiểu chuyện.
– Em còn nhớ lúc chị hỏi em tham gia Bàn Định Hướng chứ? – Khánh Ngân lên tiếng, giọng nói có chút tự hào. – Chị đã lọc ra những người không tham gia Bàn Định Hướng để duyệt thêm một lần nữa. Em có biết vì sao chị lại chọn đối tượng là những người không tham gia Bàn Định Hướng không?
– Vì những sinh viên bình thường đều sẽ tham gia Bàn Định Hướng. – Dương Minh đáp, nó đã tỉnh táo và xâu chuỗi được sự việc hơn. – Hầu hết sinh viên thi vào đại học kinh tế Hà Nội đều là sinh viên ưu tú, sẽ rất quan tâm đến chuyên ngành mình sẽ ứng tuyển vào. Sinh viên không tham gia Bàn Định Hướng sẽ không phải kiểu người quan tâm đến việc học, họ thi vào trường với mục đích khác.
– Thông minh đấy. – Dũng tỏ ra khen ngợi. – Nhưng có một điều, đấy là trong số những người không tham gia Bàn Định Hướng, có khoảng 1% là những người rất xuất sắc, như top 4 tân sinh viên chẳng hạn. Mấy đứa nó có định hướng từ trong trứng nước rồi, nên không cần tham gia Bàn Định Hướng làm gì.
Giọng của Dũng có chút mỉa mai, dương như anh có hiềm khích gì đấy với top 4 tân sinh viên. Tuy nhiên điệu bộ đấy chỉ thoáng qua nên không để lại chú ý nhiều lắm.
Sau khi Dũng kết thúc, Khánh Ngân liền tiếp lời:
– Thật ra cách lọc người từ những người không tham gia Bàn Định Hướng có khá nhiều rủi ro, vẫn có đám trẻ vô lo không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Tụi nó quá lười để tham gia Bàn Định Hướng. Có một cách chọn khác, chắc em cũng đoán được nhỉ?
Dương Minh gật đầu, nó rút ra trong túi quần một mảnh giấy đã bị nhàu nát. Trên đó có in một dãy số, là ID của Dương Minh với vai trò là cộng tác viên của Thợ Săn Tin. Dãy số này có quy định riêng, nên con bé nghĩ rằng những người làm việc cho tờ báo sẽ nhận ra. Đơn giản nhất thì đám cộng tác viên chỉ cần giả bộ lôi tờ giấy ra đọc, chúng sẽ lọt vào tầm mắt của những phóng viên đang đi tìm cộng sự tương lai.
– Đó là một cách dễ dàng nhưng quá nguy hiểm. Nếu có người cũng đang tìm kiếm thành viên của Thợ Săn Tin họ cũng sẽ để ý ngay. Em nghĩ rằng chắc không ai dùng cách này. – Dương Minh đáp.
Dũng nhướn một bên mày, ánh mắt đắc thắng nhìn về phía Khánh Ngân:
– Ồ có chứ, những người không tiềm năng vẫn dùng cách đó. Cô bạn Khánh Ngân này đã định chọn một người giơ tờ giấy ID đó ra đấy. Anh đã phải nhất quyết bắt cô nàng tìm trong danh sách những người không tham gia Bàn Định Hướng để chọn ra ứng viên tiềm năng. – Đoạn anh ta quay sang Dương Minh, vẫn giọng tự cao. – Mà không cần đến bàn định hướng thì anh đã chắc đến 99% em là người anh tìm kiếm rồi. Em có một cái “vibe” nó quá khác những đứa tân sinh viên thông thường.
– Vậy sao phải đánh thuốc mê em? – Dương Minh thắc mắc, giọng có chút nóng giận.
Dũng phá lên cười, anh ta lại tiếp tục giọng điệu bông đùa của mình:
– Ây ây, là quy định thôi người anh em. Anh thì chắc 99% đấy nhưng vẫn còn 1% là sai mà. Còn địa điểm họp này của chúng ta là bảo mật tuyệt đối, làm sao để em mở mắt để đi đến đây được.
– Thế nếu anh bắt nhầm thì coi như công cốc à? – Dương Minh thắc mắc. – vì mãi đến giờ em mới tỉnh, mà 12h trưa là hạn cuối chọn người rồi.
– Liều ăn nhiều thôi. Lần này thì đã liều đúng. – Dũng nhún vai.
Tuy là đồng đội nhưng Dương Minh không thấy thiện cảm với người anh lớn kia. Nó có cảm giác Dũng nguy hiểm và có nhiều bí mật che giấu, không đơn giản như những gì anh ta thể hiện.
Sau khi giới thiệu qua về cách thức chọn người thì Dũng chuyển sang trình chiếu slide về tờ báo và nói:
– Thợ Săn Tin là tờ báo tự do ngôn luận đầu tiên ở Việt Nam. Phải biết rằng tất cả các báo hiện nay đều bị “các bác phía trên” can thiệp, nhưng Thợ Săn Tin thì không. Tuy nhiên tự do ngôn luận không có nghĩa là thích nói gì thì nói. Tự do…
– Vì sao Thợ Săn Tin không bị kiểm soát bởi nhà nước vậy? – Dương Minh trầm ngâm hỏi, cắt ngang bài thuyết trình hùng hồn của Dũng.
Dũng khựng lại, khuôn mặt anh ta có chút gì đó hơi khó xử. Nhưng cũng không mất nhiều thời gian để Dũng trả lời Dương Minh:
– Đó là câu chuyện của những người đứng đầu Thợ Săn Tin và hệ thống mua bán tin tức với chính phủ. Có điều này anh muốn nói với cô bé trước khi thông não mày này. – Dũng đổi sang giọng nghiêm nghị. – Cô bé nên xem lại cách nói chuyện với người khác, nhất là người lớn. Ý là… nên có sự tôn trọng nhất định.
Dương Minh tính cự nự nhưng rồi lại thôi. Nó vẫn chưa biết được hai người đối diện mình có tính cách ra sao, tốt nhất là không nên manh động.
Nhìn vẻ mặt biết điều của Dương Minh, Dũng tỏ ra thích thú. Anh ta lại quay về giọng vui vẻ ban đầu:
– Khi làm việc cho một tổ chức bí ẩn, thì có những thứ nên biết và những thứ không nên biết. Những thứ mà em nên biết bây giờ là Thợ Săn Tin được chia làm 3 tầng lớp. Tầng lớp cao nhất là ban điều hành, đứng đầu với nhiều quyền hành nhất là tổng biên tập. Tổng biên tập được đánh giá định kì 1 năm 1 lần, được chọn theo hình thức bỏ phiếu bởi toàn bộ ban điều hành. Tầng lớp thứ 2, bọn anh hay gọi là tầng lớp quá độ…
Khánh Ngân khẽ thì thầm vào tai Dương Minh trong lúc Dũng vẫn đang cao hứng: “Thật ra người quyền lực nhất là người sáng lập ra tờ báo này, nhưng người đó chưa bao giờ xuất hiện hay trực tiếp làm gì”.
Dũng hắng giọng khi thấy Khánh Ngân thì thầm với Dương Minh. Anh muốn Tabby phải thật tập trung những gì mình chuẩn bị nói. Mặc dù cũng tò mò về người sáng lập ra tờ báo, nhưng Dương Minh đồng ý với Dũng rằng nó nên biết những thứ thiết yếu hơn như là cách các nhóm hoạt động, rồi những chương trình tập huấn sắp tới.
– Tầng lớp quá độ tập hợp những người đội trưởng của một nhóm. Hệ thống thành viên không thuộc ban điều hành được chia ra làm các nhóm, mỗi nhóm có tối đa 5 thành viên. Đội trưởng của mỗi nhóm thường là sinh viên năm cuối, sẽ có 1 năm học để điều hành nhóm, sau đấy quyết định có tiếp tục thi lên ban điều hành hay không. – Dũng kết thúc màn mở đầu nhanh gọn.
– Vậy đội trưởng của nhóm mình đâu? – Dương Minh buột miệng hỏi.
Dũng nhoẻn miệng cười, ném ánh nhìn sắc lẹm về phía con bé rồi hỏi:
– Vậy nhìn anh không giống đội trưởng à?
“Đương nhiên là không” – Dương Minh nghĩ thầm, nhưng nó biết nó không thể nói bô bô với Dũng như vậy được. Anh ta có vẻ là một người rất để ý và dễ tự ái, nó cũng không muốn chọc người này một chút nào.
– Thì anh nói đội trưởng thường học năm cuối, nên em đoán vậy. – Dương Minh trả lời.
– Được đấy, ghi nhớ những chi tiết quan trọng. – Dũng gật gù, rồi nhanh chóng quay lại bài thuyết trình. – Đội trưởng của mình có việc bận rồi, anh ấy sẽ gặp chúng ta sau. Giờ thì em nên quan tâm đến tầng lớp của anh, của em, của Khánh Ngân. Tầng lớp cuối bao gồm cộng tác viên và những thành viên chính thức có cấp độ dưới 25.
Dương Minh gật gù, xem ra con đường phát triển ở đây có vẻ gian truân hơn nó nghĩ nhiều. Nó định hỏi, nhưng lại nghĩ tốt hơn hết là để con người đang đầy hưng phấn kia nói xong rồi tính sau. Là một Tabby, Dương Minh không muốn gây ấn tượng xấu với tiền bối của mình.
– Chắc hẳn em đang tự hỏi, làm thế nào để tăng cấp được? Rất đơn giản, chúng ta sẽ làm nhiệm vụ. Giống như một trò chơi vậy, cứ khi nào hoàn thành nhiệm vụ em sẽ được điểm, đạt đủ điểm thì em lên cấp. – Dũng vừa nói vừa nhìn Dương Minh dò xét.
Dũng đang chờ Dương Minh hỏi gì đó và anh ta thấy thích thú khi nghĩ đến việc đoán trúng suy nghĩ của con bé. Nhưng một lần nữa, Dương Minh khiến Dũng thất vọng. Nó chỉ im lặng nhìn.
Dũng sốt ruột hỏi Dương Minh:
– Mà em không có thắc mắc gì à?
Dương Minh lắc đầu, đáp:
– Em nghĩ là anh sẽ nói thêm. Còn những cái anh đã nói thì em cũng hiểu rồi.
Khánh Ngân khẽ bật cười. Khánh Ngân có vẻ khá thích Tabby của nhóm, có lẽ vì lâu lắm rồi nó mới thấy có người ngoại trừ nhóm trưởng khiến Dũng cứng họng vậy. Cô ta liền lập tức xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa Dũng và Dương Minh, vui vẻ nói với con bé:
– Có cái này thú vị và hữu ích hơn cho em này. Nhưng trước tiên chị cần xác nhận của em, đưa tay đây.
Dương Minh nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, liền hỏi:
– Xác nhận gì chị?
– Xác nhận rằng em là thành viên nhóm 7, sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi quyết định, rời khỏi nhóm trước khi đạt được cấp 25. – Khánh Ngân nói giọng như thách thức.
Dương Minh ngay lập tức đồng ý. Nếu có gì chắc chắn nhất trong 4 năm tới đây thì sẽ là việc nó quyết tâm làm cho Thợ Săn Tin. Nó vừa đưa tay vừa hỏi:
– Vậy nếu như em không đồng ý thì sao?
Khánh Ngân vừa cầm tay Dương Minh điểm chỉ vào một thiết bị vuông vuông kỳ lạ, vừa trả lời:
– Thì những cái anh Dũng nói nãy giờ là vô nghĩa thôi. Với một tờ báo nguy hiểm như Thợ Săn Tin thì sự cam kết của mỗi phóng viên là điều quan trọng nhất. Mà trước giờ, chưa từng có ai từ chối.
Dương Minh trố mắt ngạc nhiên. Dũng thấy thế liền tiếp lời:
– Trở thành cộng tác viên của Thợ Săn Tin không dễ như mày nghĩ đâu em. Mọi thông tin của em đều đã được tờ báo thu thập, đủ để ra kết quả rằng em sẵn sàng đi cùng Thợ Săn Tin đến năm cuối.
Nói rồi Dũng lại gần và mở một chiếc hộp, trong đó có một chiếc điện thoại thông minh kỳ lạ.
– Đây là điện thoại mới của em, chỉ được dùng cho công việc nhé. Điện thoại này được theo dõi bởi ban điều hành, bất kỳ một hành động gì của em trên chiếc máy này họ đều biết. Nên hãy cân nhắc nếu có ý định làm gì khác ngoài liên lạc với nhóm.
Dương Minh nhận chiếc máy, ngạc nhiên vì chưa từng thấy hãng điện thoại này bao giờ. Không nhẽ Thợ Săn Tin tự đặt làm một dòng điện thoại riêng. Nó bắt đầu ngắm nghía chiếc điện thoại mới, hình thức và giao diện chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ một ứng dụng có logo chữ “TST”.
– Đấy là ứng dụng đặc biệt của tờ báo. – Khánh Ngân vừa nói vừa chỉ vào điện thoại. – Giờ đăng nhập vào theo thông tin chị đưa cho em đi.
Dương Minh nhập tài khoản của nó vào, ngay lập tức màn hình ứng dụng xổ ra một bảng thông báo đầy chữ.
QUY ĐỊNH CỦA Thợ Săn Tin
Tất cả thành viên dưới ban điều hành sẽ được chia theo cấp. Cấp thấp nhất là 0 – cộng tác viên mới gia nhập và cấp cao nhất là 25 – trưởng nhóm.
Mỗi nhóm sẽ có tối thiểu 2 thành viên và tối đa 5 thành viên.
Để lên cấp, các thành viên phải đạt đủ số điểm. Điểm số sẽ được lấy khi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc khi có bài được đăng trên Thợ Săn Tin .
Ngày tổng kết tờ báo diễn ra vào 21/06 hằng năm. Sau buổi tổng kết, chỉ có tối đa 15 nhóm có điểm cao nhất được giữ ở vị trí phóng viên, các nhóm còn lại sẽ quay trở lại vị trí cộng tác viên hoặc lựa chọn dừng lại. Điểm nhóm bằng tổng số điểm của mỗi thành viên.
Các thành viên không được ăn cắp thông tin, bài viết của thành viên khác. Nếu Thợ Săn Tin phát hiện, thành viên đó sẽ bị cấm hoạt động cho báo.
Phóng viên được quyền biết mặt nhau nhưng không được để lộ thân phận với những người không làm việc cho tờ báo.
Toàn bộ thành viên không được phép cung cấp thông tin bảo mật của Thợ Săn Tin cho bất kì ai khác với mục đích cá nhân hoặc mục đích của tổ chức khác.
Nhiệm kì tối thiểu của mỗi trưởng nhóm là 1 năm học. Sau đấy trưởng nhóm có thể thi lên ban điều hành hoặc rời khỏi Thợ Săn Tin vĩnh viễn. Nếu trong nhóm không có thành viên nào đạt được cấp 25 thì trưởng nhóm đó sẽ phải ở lại đến khi có người đạt được cấp 25. Nếu trưởng nhóm không đồng ý, toàn bộ thành viên của nhóm đấy sẽ không được quyền tham gia Thợ Săn Tin nữa.
Thành viên được quyền rời khỏi Thợ Săn Tin bất kỳ lúc nào. Tất cả thành viên không còn hoạt động cho tổ chức sẽ phải đảm bảo bảo mật thông tin và cũng không được để lộ thân phận từng hoạt động cho tờ báo.
Thợ Săn Tin được quyền truy cập các thông tin cá nhân của mỗi thành viên trong trường hợp khẩn cấp để điều tra vụ việc. Các trường hợp khẩn cấp bao gồm:
Phát hiện thông tin mật bị rò rỉ
Phát hiện thành viên ăn cắp bài viết, tin tức của thành viên khác
Phát hiện thành viên có những hoạt động có thể ảnh hưởng xấu đến tổ chức
– Những người bị quay lại vị trí cộng tác viên thì có được sử dụng ứng dụng nữa không? – Dương Minh hỏi.
– À có chứ, họ chỉ mất đi những quyền lợi của một phóng viên thôi, và mất luôn cả cấp bậc của mình. Điều này khiến họ khó có cơ hội vào ban điều hành hơn. Nhưng nếu họ lại lọt top 15 tiếp thì toàn bộ cấp bậc của họ sẽ được phục hồi. Nói chung thì cũng là một cuộc chiến công bằng. – Dũng trả lời.
– Không có nhóm nào bỏ cuộc sao? – Dương Minh ngạc nhiên.
– Có, đương nhiên là có rồi. – Khánh Ngân nói – nhưng số lượng nhóm tiếp tục thì cũng nhiều chẳng kém. Ngoài ra còn rất nhiều những nhóm mới xuất hiện, là những người không học ở trường này, nhưng vẫn tiếp tục làm cộng tác viên cho Thợ Săn Tin. Họ sẽ được tập hợp lại thành một nhóm, cái này ban điều hành sẽ công bố vào đầu mỗi mùa đấu. Trung bình mỗi mùa sẽ có khoảng 30 nhóm, nhưng cuối mùa chỉ có 15 nhóm tiếp tục là phóng viên và được giữ cấp bậc của mình thôi.
– Vậy có tổng bao nhiêu nhóm vậy? – Dương Minh thắc mắc.
– Tuỳ, mỗi năm mỗi khác, năm nay là 21. – Khánh Ngân vừa nói vừa ngước mắt lên như cố nhớ lại.
– Vậy nhóm mình đang ở vị trí bao nhiêu vậy? – Dương Minh tiếp tục hỏi.
Dũng thở dài, tính phàn nàn tiếp về cách ăn nói trống không của Dương Minh nhưng Khánh Ngân đã kịp ngăn cản anh ta:
– Hiện nhóm đang ở vị trí thứ 3.
Dương Minh ồ lên một cách trầm trồ, rồi nó lẩm bẩm:
– Vậy cũng không tệ, không cần quá lo lắng.
– Đấy là câu chuyện nếu có đủ 5 thành viên. – Dũng đáp, giọng nghiêm túc.
Khuôn mặt anh ta đã trở nên cau có hơn, không biết đang lo lắng điều gì. Dương Minh quay sang, không nói gì, chỉ đưa một ánh mắt tò mò về phía Dũng.
– Như khi nãy em có thấy thành viên mỗi nhóm tối đa là 5 người phải không? Hầu như tất cả các nhóm đều sẽ có 5 người, tính cả Tabby. Nhóm mình đáng ra cũng thế, nhưng có một tai nạn bất ngờ xảy ra vào tháng 3 vừa rồi, chúng ta mất đi một thành viên vô cùng quan trọng.
Khánh Ngân mặt buồn hẳn, tiếp lời của Dũng.
– Năm ngoái nhóm mình là một trong những nhóm mạnh nhất, có anh Chung trưởng nhóm, còn một người nữa là anh Mạnh, bằng tuổi anh Dũng. Anh ấy là một người lắm tài nhiều tật. Mạnh là người tăng cấp nhanh nhất từ xưa đến nay ở Thợ Săn Tin. Anh Chung và rất nhiều người đã kỳ vọng rằng Mạnh sẽ trở thành nhóm trưởng của nhóm mình vào năm sau, khi anh Chung kết thúc nhiệm kỳ của nhóm trưởng.
– Một người tài giỏi nhưng lắm tật. Uống rượu khi điều khiển xe, bị tai nạn giao thông và mất vào 2 tháng trước. – Dũng thở dài, mắt nhìn xa xăm.
Câu chuyện này có vẻ rất bi thương, nhưng điều khiến Dương Minh quan tâm lại là thái độ của Khánh Ngân. Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng Dương Minh đã nhìn thấy vẻ khinh khỉnh của chị ta khi Dũng nhắc về nguyên nhân vụ tai nạn. Càng lúc nó càng cảm thấy vị trí mới ở Thợ Săn Tin không hề đơn giản.
Dũng chỉ tỏ ra đau buồn được vài giây rồi lấy ngay lại được vẻ nghiêm túc vô vị, tiếp tục nói:
– Hiện tại chỉ mới đầu mùa, các nhóm vẫn đi theo chiến lược thông thường là đào tạo người mới rồi vào giai đoạn giữa và cuối mùa thì tập trung kiếm tin. Nên vị trí số 3 này là tạm thời thôi. Đến lúc vào khoảng tháng 10, 11 trở đi, điểm số các nhóm sẽ tăng vượt trội. Việc bị mất hẳn đi 1 người tài giỏi như Mạnh buộc anh chị phải tìm được một Tabby xuất sắc. Tranh thủ tự hào đi, vì em chính là Tabby xuất sắc đó.
Dương Minh không nói gì. Con bé cảm nhận được qua lời khen của đàn anh đàn chị kia là trách nhiệm nặng nề. Năng lực của nó có thể ảnh hưởng tới cả nhóm, bản thân nó luôn muốn trở thành phóng viên của Thợ Săn Tin thật nhanh, nhưng xem ra nó còn phải gánh một phần lớn trách nhiệm cho cả nhóm vì ông Mạnh xấu số nào đó.
Dũng chắp tay đằng sau lưng, quay mặt về phía cửa sổ rồi lạnh lùng nói:
– Tự nhiên thấy em không phải là một đứa may mắn. Bình thường Tabby sẽ có những bài huấn luyện dần dần từ dễ đến khó, nhưng với áp lực về thành viên bây giờ, bọn anh buộc phải bắt em tập luyện rất vất vả đấy Dương Minh.
– Ồ không sao, em cũng quen rồi.
Câu nói của Dương Minh làm hai người đồng đội ngạc nhiên. Khánh Ngân nhíu mày nguy hiểm:
– Trước đây em cũng phải tập luyện gì sao?
– Dạ có. – Dương Minh tính khoe về thành tích đai nâu Karate của mình nhưng lập tức khựng lại. Nó chưa thấy những người đồng đội của mình đủ tin cậy để kể chuyện.
Khánh Ngân được đà xoa đầu Dương Minh rồi nói:
– Mà thôi, hôm nay doạ Tabby mới vậy đủ rồi. Thu dọn chỗ rác này rồi ra về thôi. À, tối nhớ về “ngâm cứu” cái ứng dụng mới nhé. Phần hướng dẫn sẽ ở đâu đó trong ứng dụng, cố tìm và học cho kỹ nhé Dương Minh.
Dương Minh gật đầu rồi cũng phụ một tay để dọn rác. Bất chợt nó nhớ ra, liền hỏi hai người tiền bối:
– Vậy khi nào em sẽ được gặp trưởng nhóm vậy?
– Anh Chung ấy hả? – Khánh Ngân ngước mắt lên nhìn. – Sắp rồi, có gì ảnh sẽ nhắn trong ứng dụng..
Dương Minh gật đầu. Rồi chợt nhớ ra điều thắc mắc nãy giờ mà chưa kịp hỏi, con bé liền quay sang nói với Khánh Ngân:
– Mọi người chưa kể với em về lịch sử hình thành nhỉ?
Khánh Ngân à lên một tiếng rồi giải thích:
– Vì không có tài liệu nào ghi chép lại cả, mọi thứ đều là đoán già đoán non thôi. Thậm chí lên ban điều hành rồi còn không biết gì được ấy chứ, cái tổ chức này nó không cần huấn luyện thành viên phải ghi nhớ lịch sử với khẩu hiệu em à.
– Thế chị có biết ai là người sáng lập ra tổ chức không? – Dương Minh tiếp tục khai thác.
– Nâu nầu nấu. Cái đám hạ cấp, không ai biết cả. Đám trong ban điều hành cũng ít người biết lắm. Có tổng biên tập thì chắc chắn biết thôi. Thợ Săn Tin lúc nào cũng bí mật bí mật, chạm tới bí mật thì chẳng có gì tốt đẹp xảy ra cả. Lời khuyên cho em nè cô bé, bớt tò mò và chỉ lo làm việc của mình thôi. – Khánh Ngân vừa nói vừa lấy hai ngón tay dí vào đầu Dương Minh.
Con bé tỏ ra khó chịu vì bị coi là trẻ con, nhưng dường như Khánh Ngân không quan tâm lắm đến điều đó. Cô ta vui vẻ xách cặp đi ra khỏi cửa, không quên đưa cho Dương Minh tấm bản đồ chỉ cách ra vào “căn cứ bí mật” này. Dương Minh cũng không có ý định ở lại lâu, nó tính đứng dậy để đi về thì giọng Dũng lại vang lên:
– Mà này nhóc, chú ý thái độ của nhóc nhé.
– Sao ạ? – Dương Minh ngạc nhiên.
– Cách nói chuyện của nhóc, phải chỉnh sửa lại đi. Anh thì không chấp, nhưng đừng giữ cái kiểu nói chuyện cộc lốc đó trong những buổi họp nhóm sau này. Anh Chung – trưởng nhóm là một người rất khó tính đấy. Tập cách nói chuyện có kính ngữ đi. – Ánh mắt của Dũng nghiêm nghị nhìn Dương Minh.
Con bé gật đầu, và chợt nhận ra sự cộc lốc của mình nên bồi thêm câu “Vâng ạ” một cách hời hợt. Nó vừa đi vừa suy nghĩ về mọi thứ, đặc biệt là chiếc điện thoại với ứng dụng TST. Con bé nóng lòng muốn trở về nhà và khám phá từng ngóc ngách của ứng dụng. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình hưng phấn đến thế.
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI