Chương 49: Rời đi – Bắt cóc
Nghĩ là làm, Vô Thiên lập tức lấy ra truyền âm ngọc, ánh mắt nghiêm túc và quyết đoán:
– Là nữ nhi đây, thưa phụ hoàng!
– Ừm, con có chuyện gì vậy? – Giọng nói từ bên kia có vẻ bình thản, nhưng không khỏi có chút nghi hoặc.
– Con muốn tất cả chúng ta dừng ngay việc đánh chiếm Mộc Thiên Tinh lại! – Lời nói của Vô Thiên rõ ràng và kiên quyết, không hề do dự.
Vô Minh nghe thấy lời nói của nữ nhi mình, khuôn mặt hắn nhất thời đanh lại, mắt mở to như không tin vào tai mình. Hắn cảm thấy như vừa nghe phải một câu chuyện không thể nào xảy ra, liền lớn giọng hỏi lại:
– Con có biết mình đang nói gì không?
Giọng nói của Vô Minh đầy sự tức giận, y không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của nàng. Vô Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời:
– Con biết rõ mình đang nói gì. Tình hình hiện tại đã thay đổi. Mẫu thân đã hy sinh vì con, người có nhớ trước khi mất mẫu thân đã căn dặn điều gì chứ ? Con không thể tiếp tục con đường này nữa. Chúng ta phải dừng lại việc chống đối với Thiên Đạo Chi Tử chắc chắn không phải là một lựa chọn không ngoan.
Vô Minh im lặng trong chốc lát, không biết phản ứng ra sao. Những từ ngữ của Vô Thiên như một cơn sóng cuốn đi sự kiên định của y. Y cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của nữ nhi, nhưng sự thay đổi này quá đột ngột và không thể dễ dàng chấp nhận.
– Con thật sự nghiêm túc sao? – Vô Minh hỏi lại, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn, đầy sự nghi ngờ.
– Con hoàn toàn nghiêm túc. – Vô Thiên khẳng định, – Con đã suy nghĩ kỹ lưỡng và quyết định rằng đây là con đường đúng đắn. Nếu phụ hoàng không đồng ý, con cũng sẽ tiếp tục hành động theo cách của mình, nhưng con mong rằng phụ hoàng sẽ hiểu và đồng thuận với quyết định này.
Lời nói của Vô Thiên khiến không khí trở nên căng thẳng và im lặng. Vô Minh bắt đầu cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình và sự quyết tâm của con gái mình. Hắn biết rằng, nếu không đáp ứng, có thể sẽ mất đi cơ hội để giải quyết vấn đề một cách hòa bình.
Một lúc lâu sau, Vô Minh mới lên tiếng:
– Được rồi, ta sẽ cân nhắc ý kiến của con. Nhưng con phải biết rằng việc này không đơn giản, và ta sẽ cần phải suy nghĩ thêm.
Vô Thiên cảm thấy nhẹ nhõm, biết rằng mình đã làm hết sức mình để thay đổi tình hình. Nàng kết thúc truyền âm, và bắt đầu chuẩn bị cho bước tiếp theo trong hành trình hòa bình, hy vọng rằng mọi việc sẽ được giải quyết theo cách tốt nhất.
Chớp mắt đã hai năm nữa trôi qua, một cuộc họp quan trọng diễn ra ở Phủ Chúa Công, nơi tập hợp đầy đủ các vị Trưởng Lão, tướng lĩnh, cùng với Vô Thanh, Vô Lượng và Chúa Công Vô Minh. Khi cuộc họp sắp bắt đầu, Vô Thiên chậm rãi bước vào từ bên ngoài cửa. Các ánh mắt đều hướng về nàng, từ Vô Thanh, Vô Lượng đến tất cả mọi người hiện diện, đánh giá nàng với sự chú ý tỉ mỉ.
Sau hai năm, khí chất của Vô Thiên đã thay đổi hoàn toàn. Từ một nữ tử non nớt, giờ đây nàng đã trưởng thành, với một vẻ mặt đầy sắc sảo và sự tự tin. Khuôn mặt nàng trở nên kiên nghị và mạnh mẽ hơn, ánh mắt sắc bén không còn vẻ bồng bột như trước, mà thay vào đó là sự điềm tĩnh và quyết đoán. Thân hình nàng giờ đây toát lên vẻ uy nghiêm, mỗi bước đi đều mang theo sự chắc chắn và sự kiên định, như một nữ hoàng sẵn sàng lãnh đạo.
Vô Thanh và Vô Lượng lúc này trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Không phải chỉ vì ngoại hình của Vô Thiên đã thay đổi, mà còn vì tu vi của nàng đã đạt đến Nguyên Sư Nhất Trọng. Tốc độ tu luyện này, hai chữ “thiên tài” cũng không đủ để miêu tả sự tiến bộ của nàng. Cả hai người bọn họ đều đang bận rộn với những suy nghĩ riêng trong đầu.
Vô Thanh, không thể kiềm chế được sự tức giận và ghen tị, mắng thầm trong lòng: “Con ranh này sao có thể đột phá nhanh như vậy được chứ? Phải nhanh chóng bóp chết từ trong trứng nước mới được, tuyệt đối không được để nó trưởng thành!”
Vô Lượng cũng không khác Vô Thanh là bao, hắn không ngừng tính toán các phương án để ngăn chặn sự phát triển của Vô Thiên. Hắn lo lắng rằng sự trưởng thành thần tốc của nàng có thể đe dọa đến quyền lực của y ở Vô Gia.
Khi Vô Thiên bước vào phòng họp và đứng trước các vị trưởng lão và tướng lĩnh, sự nghi ngờ và bất an của Vô Thanh và Vô Lượng càng trở nên rõ rệt. Họ không thể phủ nhận sự trưởng thành và mạnh mẽ của nàng, nhưng đồng thời cũng không thể không cảm thấy lo lắng về sự thay đổi lớn trong nàng.
Cuộc họp bắt đầu, và Vô Thiên đứng vững trước sự quan sát chặt chẽ của mọi người. Nàng biết rằng đây là lúc quyết định vận mệnh của chính mình cũng như của Vô Gia. Trong khi ánh mắt của các vị trưởng lão và tướng lĩnh dõi theo từng hành động của nàng, Vô Thiên chuẩn bị để phát biểu và chia sẻ những kế hoạch và quan điểm mới của mình.
Vô Minh, với ánh mắt lấp lánh sự nghi ngờ, chờ đợi nàng bắt đầu phát biểu. Trong lòng ông, mặc dù có phần lo lắng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy một chút tự hào vì sự trưởng thành của con gái mình. Vô Thiên dừng lại ở trung tâm phòng họp, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Nàng bắt đầu mở lời:
– Thưa phụ hoàng, các vị Trưởng Lão và tướng lĩnh, hôm nay ta đứng trước các ngài không chỉ với tư cách là nữ nhi của Chúa Công, mà còn với tư cách là một thành viên của Vô Gia và là người đang gánh vác trách nhiệm lớn lao.
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng gương mặt hiện diện, trước khi tiếp tục:
– Trong hai năm qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều về những quyết định trước đây và con đường chúng ta đã chọn. Ta nhận ra rằng những quyết định đó không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta mà còn đến nhiều sinh mạng vô tội khác. Ta đã sai lầm khi nghĩ rằng chỉ bằng sức mạnh và quyền lực có thể giải quyết tất cả. Thực tế đã chứng minh rằng sự hiểu biết và sự thay đổi trong quan điểm là cần thiết.
Vô Minh và các vị Trưởng Lão lắng nghe chăm chú, ánh mắt mỗi người đều có sự thay đổi theo từng lời nói của Vô Thiên.
– Ta xin đề xuất rằng chúng ta nên thay đổi cách tiếp cận hiện tại và tập trung vào việc xây dựng hòa bình và sự ổn định lâu dài cho Mộc Thiên Tinh, thay vì tiếp tục các hành động gây hấn và đàn áp. Chúng ta cần một chiến lược mới, một con đường mà không chỉ đem lại lợi ích cho Vô Gia mà còn góp phần tạo dựng một thế giới hòa bình hơn cho tất cả mọi người.
Vô Thiên nói với sự quyết tâm và chân thành, và dù nàng biết rằng sự thay đổi này có thể gặp phải sự phản đối, nhưng nàng tin rằng đây là bước đi đúng đắn. Những lời nói của nàng đã khiến không khí trong phòng trở nên nghiêm trọng hơn, và mọi người đều chờ đợi phản ứng tiếp theo từ Vô Minh và các Trưởng Lão.
Khi Vô Thiên kết thúc lời phát biểu của mình, một không khí im lặng bao trùm phòng họp. Nhưng chỉ một lúc sau, sự im lặng bị phá vỡ bởi những tiếng xì xào và phản đối từ các vị trưởng lão và tướng lĩnh. Họ đứng lên, bày tỏ sự bất đồng với quyết định của Vô Thiên.
– Đây là điều không thể chấp nhận được! – Một vị trưởng lão, người có tuổi đời và kinh nghiệm dày dạn, lớn tiếng phản đối. – Sự thay đổi này quá đột ngột và thiếu cân nhắc. Chúng ta không thể dừng lại giữa chừng khi chiến lược đã được hoạch định từ lâu!
– Đúng vậy, – một tướng lĩnh khác lên tiếng, – nếu ngừng việc tấn công Mộc Thiên Tinh, tất cả công sức và kế hoạch của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển. Chúng ta không thể để sự thay đổi bất ngờ của nàng ảnh hưởng đến lợi ích của Vô Gia!
Trong sự náo động, Vô Thanh và Vô Lượng cũng không bỏ lỡ cơ hội để công kích Vô Thiên. Vô Thanh nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, nói:
– Vô Thiên, ngươi không biết mình đang làm gì sao? Từng quyết định của ngươi đã dẫn đến sự bất ổn và khó khăn cho gia tộc. Đừng tưởng rằng chỉ vì chút trưởng thành mà ngươi có thể thay đổi mọi thứ dễ dàng.
Vô Lượng cũng góp lời:
– Việc thay đổi kế hoạch giữa chừng sẽ chỉ khiến chúng ta yếu thế hơn. Ngươi không phải là người có quyền quyết định thay đổi chính sách chiến lược mà không có sự đồng thuận từ tất cả. Nếu toàn bộ Nguyên Giới biết được Trấn Nguyên Tinh chúng ta ngay cả một tiểu Linh Giới cũng không giải quyết được thì khác gì trò cười trong mắt tu sĩ Nguyên Giới ?
Vô Minh, thấy tình hình ngày càng căng thẳng, liền quát lớn để ổn định cục diện:
– Im lặng! Tất cả ngồi xuống ngay!
Lời quát của Vô Minh khiến không khí trong phòng lập tức lắng xuống. Ông nhìn Vô Thiên với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy bất lực. Cuối cùng, trước áp lực mạnh mẽ từ các cấp dưới, Vô Minh phải đưa ra quyết định không thể thay đổi:
– Mặc dù ta hiểu những lo lắng và sự chân thành trong lời nói của con, nhưng việc dừng lại kế hoạch tấn công Mộc Thiên Tinh vào lúc này không phải là điều có thể thực hiện được. Quyết định này phải được hoãn lại cho đến khi có sự đồng thuận của tất cả các bên liên quan.
Vô Thiên nghe thấy lời nói của phụ hoàng, ánh mắt không thể che giấu vẻ thất vọng và buồn bã. Nàng cảm thấy như mọi nỗ lực của mình bị phủ nhận, và sự bất lực tràn ngập trong lòng nàng.
Tối hôm đó, Vô Thiên quyết định rời khỏi Trấn Nguyên Tinh. Nàng chuẩn bị hành lý và rời khỏi nơi mình từng gọi là nhà, không biết khi nào sẽ quay trở lại. Nàng cảm thấy cần phải tìm một con đường mới, một chân lý mới cho cuộc đời mình. Đó là một quyết định khó khăn nhưng cần thiết để tìm kiếm sự thật và làm lại từ đầu. Từ một đỉnh núi phía xa Vô Minh lúc này chứng kiến thấy nữ nhi của mình rời đi, y cũng không có ý định ngăn cản mà chỉ lắc đầu than thở :
– Nữ nhi của nàng trưởng thành rồi, Uyển Uyển !
Trở về phía hắn lúc này, trong vòng hai năm qua tương đương với mười hai năm ở bên trong Thiên Cung, hắn cũng đã luyện hóa hết toàn bộ tài nguyên mà Hệ Thống cung cấp. Cả Linh Tu, Thể Tu và Hồn Tu tất cả đều đã là Cửu Trọng Đỉnh Phong tùy thời có thể đột phá lên Nguyên Giả bất cứ lúc nào. Chúng nữ cũng không phải ngồi không, cũng trong thời gian đó tất cả đều đã đột phá lên Linh Đế, chỉ có Lý Thanh Thanh là Linh Đế Nhất Trọng còn hai nữ Nhật Linh và Tiều Quỳnh đều đã là Linh Đế Nhị Trọng. Hắn thấy vậy thì cũng thầm than được sự khủng bố của Thiên Cung mang lại, vốn dĩ thiên phú của các nàng đã cao rồi giờ lại thêm pháp bảo khủng bố như Thiên Cung nữa thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh a.
Hắn lúc này sau khi thu xếp một phen liền rời khỏi Thiên Cung, hiển nhiên sau khi bế quan đột một thời gian hắn cũng phải tiếp tục vai trò của mình, vừa định rời đi thì ở bên hông truyền âm ngọc của hắn lúc này bất ngờ phát sáng, nhận thấy là Bách Phá Thiên liên hệ, hắn không do dự mà trả lời :
– Có chuyện gì vậy Bách Tông Chủ ?
– Không xong rồi, Bách Thanh Thiên xảy ra chuyện rồi !
Hắn nghe thấy việc Bách Thanh Thiên xảy ra chuyện thì khuôn mặt nhất thời đen lại, nhưng vội trấn tĩnh bản thân mà gặng hỏi :
– Xin Bách Tông Chủ bình tĩnh rút cuộc có chuyện gì xảy ra ?
– Thanh Thiên sau khi đến Đại Yêu Hải lịch luyện thì bất ngờ bị một kẻ thần bí bắt đi, ta đang đuổi theo chúng nhưng sắp mất dấu rồi, xin người ra tay cứu trợ !
– Được rồi ta sẽ nhanh chóng tới, các vị cứ tiếp tục truy đuổi !
Hắn chuẩn bị xé không rời đi thì Tiểu Quỳnh và Nhật Linh chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn lên tiếng :
– Chúng ta cũng muốn tham gia !
Hắn liền nhanh chóng cân nhắc rồi gật đầu :
– Được ! Chúng ta mau chóng xuất phát thôi !
Không lâu sau bọn hắn rút cuộc cũng đã đuổi kịp đám người Bách Phá Thiên, đập vào mắt hắn lúc này là một kẻ mặc áo choàng trắng không rõ dung mạo, một tay y đang cầm lấy tay Thanh Thiên đang bất tỉnh, hắn lúc này cùng với Nhật Linh và Tiểu Quỳnh cũng nhau tạo ra một trận pháp khổng lồ vậy nhốt y lại, hắn không dám phát động trận pháp công kích sợ rằng sẽ gây tổn thương Thanh Thiên, hắn tức giận nhìn lấy kẻ mặc áo trắng kia rồi quát lớn :
– Mau thả Thanh Thiên ra !
Y nghe thấy vậy thì không trả lời hắn mà nhìn lấy Tiểu Quỳnh và Nhật Linh đang đứng cạnh hắn, lên tiếng đánh giá :
– Từ khi nào một tiểu Linh Giới lại xuất hiện ra nhiều hạt giống tốt như vậy ? Coi như chuyến đi này của ta không phí sức !
Hắn nghe thấy vậy thì trở nên cảnh giác, từ bản năng hắn nhận định kẻ trước mặt mình mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều, từ Thiên Đỉnh lượng Linh Lực lúc này bùng nổ, vận dụng Phong Linh Lực hắn liền lao định định cướp lấy Thanh Thiên trong tay y, nhưng màn tiếp theo khiến cho hắn nhất thời sững sờ, khi bàn tay của hắn cách Thanh Thiên chỉ một đoạn ngắn thì hắn phát hiện bản thân mình như bị hóa đá, hắn lúc này ngay chỉ cả một đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi. Y lúc này nhìn lấy hắn nói :
– Linh Thể Hồn Tam Tu, sở hữu Thập Hệ Linh Căn, thiên phú này ngay tại các Đế Cấp Vũ Trụ cũng là hiếm gặp! Chỉ tiếc rằng ngươi là nam nhân!
Lúc này hắn nghe thấy vậy thì đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, kẻ áo đen kia lúc này liền tiến tới chỗ các nàng, hắn thấy vậy thì tròng mắt như muốn nứt ra :
– Mau chạy nhanh !
Nhưng hai nàng lúc này cũng chẳng khác gì hắn, thân thể lúc này cũng bị trấn áp không thể di chuyển, không để cho ba người kịp phản ứng y phất tay một cái cả hai nàng liền bất tỉnh, y sau đó lấy ra một pháp bảo cao cấp rồi nén cả ba người vào bên trong rồi nhanh chóng rời đi. Hắn lúc này cũng cảm nhận được thân thể mình đã cử động được liến điên cuồng thi triển Phân Ảnh đuổi theo. Y thấy vậy thì quát :
– Nát cho ta !
Ngay lập tức các Phân Ảnh bị chấn cho hóa thành hư không, hắn cũng nhận lấy phản phệ, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi. Hắn gắng gượng đứng dậy, trong lòng tràn ngập sự tức giận và lo lắng. Tình hình hiện tại cực kỳ căng thẳng, và hắn biết rằng việc cứu Bách Thanh Thiên, Tiểu Quỳnh, và Nhật Linh là nhiệm vụ không thể trì hoãn. Lúc này hắn liền nhớ đến Dạ Vũ, hắn biết chỉ có nàng mới có thể lật ngược được tình thế lúc này mà thôi. Như biết được suy nghĩ của hắn Dạ Vũ lúc này liền lên tiếng :
– Tưởng phúc là họa, tưởng họa là phúc! Cứ để số phận quyết định đi!
Sau đó kẻ áo đen kia lúc này cũng triệt để hòa mình vào hư không rồi nhanh chóng biến mất, hắn chứng kiến một màn này thì gào lên :
– Không!
//Nay em rảnh tay nên up sớm nha các bác “:))
Nội dung chương này chỉ khả dụng khi đọc từ ứng dụng COMI